Trong bệnh viện cũng không yên bình.
Mẹ của Vũ Nguyên không thể nào ngờ được, ban đêm lại nhận được điện thoại báo con trai nhập viện.
Sau khi chạy tới, bà ta nhìn thấy đôi chân bị băng bó của Vũ Nguyên, cả người suýt nữa thì ngất đi.
Bà ta tức giận chất vấn bác sĩ và giáo viên đưa Vũ Nguyên đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cơn thịnh nộ ngút trời đành phải tắt ngấm khi nghe đến tên nhà họ Tông.
Nửa giờ sau bố của Vũ Nguyên mới đến, trên cổ áo ông ta còn nồng nặc mùi nước hoa, vừa thấy vợ đã cau mày khó chịu: "Bảo cô chăm con mà cũng để xảy ra chuyện, cô còn làm được việc gì nữa?"
Mẹ Vũ Nguyên thay đổi thái độ hống hách, khép nép nói: "A Nguyên bị cậu con trai nhà họ Tông bị đày đến Lê Tân đánh bị thương ở trường."
"Nhà họ Tông?" Bố Vũ Nguyên nhíu mày: "Sao nó lại chọc vào người nhà họ Tông?"
Đây cũng là câu hỏi mà mẹ Vũ Nguyên muốn hỏi.
Bố Vũ Nguyên chỉ vào phòng bệnh nhìn qua loa, xác nhận Vũ Nguyên không nguy hiểm đến tính mạng rồi vội vàng rời đi.
Mẹ Vũ Nguyên hận đến nghiến răng, bố Vũ Nguyên trước nay vốn không an phận, bên ngoài ong bướm cả bầy, bây giờ lại quấn lấy cô thư ký mới, cô thư ký đó mới quyến rũ làm sao, tuổi đôi mươi, gương mặt căng tràn sức sống hơn hẳn mấy công nghệ làm đẹp của bà, còn cố tình chạy đến nhà lấy tài liệu chồng bà để quên, giọng điệu ngọt ngào gọi bà là bà Vũ, nói Vũ tổng vất vả, tối nay không về, cô ta sẽ thay bà chăm sóc tốt cho Vũ tổng.
Bà ta không hận những con yêu tinh bên ngoài này, chỉ hận quyền tài chính không nằm trong tay mình.
Nếu quyền kinh tế nằm trong tay bà ta, thì địa vị đã đảo ngược rồi.
Cũng không phải không có những lúc như vậy.
Khi bà ta vừa giới thiệu người bạn cũ ngu ngốc kia cho nhà họ Nhan.
Nhà họ Nhan đã đáp lại bằng cách cho nhà họ Vũ mấy hợp đồng làm ăn, khoảng thời gian đó, chồng bà coi bà như thượng khách, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, làm tròn bộ dạng của một người chồng tốt.
Tôn Huệ Chân...
Người phụ nữ đó thật sự rất đẹp.
Lúc cô ta vừa tìm đến nhà bà, ngay cả chồng bà cũng có ý đồ với cô ta.
Ở trường cũng vậy, bà ta làm bạn với cô ta, nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tôn Huệ Chân.
Nếu không phải sau này cô ta bị tên côn đồ đẹp trai đó làm cho to bụng.
Biết đâu đã gả vào nơi tốt hơn bà ta.
May mà bây giờ người đó đã—
"Dì, dì đang nghĩ gì vậy? Sao trông sắc mặt dì lạ thế? Dì không sao chứ?"
Cô gái có khuôn mặt giống Tôn Huệ Chân đang cúi người đứng trước mặt bà ta.
Mẹ Vũ Nguyên giật nảy mình, vẻ mặt hoảng sợ: "Cô, cô—"
Lăng Giai cười, ngồi xuống bên cạnh bà ta, nói: "Dì quên cháu rồi sao? Cháu là Lăng Giai, con gái của Tôn Huệ Chân, trước đây từng cùng mẹ đến nhà dì, cũng là bạn của Vũ Nguyên."
Mẹ Vũ Nguyên trấn tĩnh lại, giọng điệu lạnh lùng: "Bác sĩ nói A Nguyên cần tĩnh dưỡng, không cần cô đến thăm."
"Thế thì ngại quá."
Lăng Giai thành khẩn nói: "Dù sao Vũ Nguyên cũng vì làm bạn nhảy của cháy nên mới bị Tông Mân Ân nhắm vào."
"Cô nói cái gì?!" Mẹ Vũ Nguyên nghe xong thì nổi trận lôi đình, cơn giận không có chỗ trút cuối cùng cũng tìm được kênh để phát tiết, bà ta nhìn chằm chằm vào gương mặt Lăng Giai, trong phút chốc đã hiểu ra mọi chuyện: "Mày còn dám đến đây à? Hồi trước mẹ mày dắt mày đến nhà tao, tao đã biết mày không phải thứ tốt lành gì! Bây giờ hại A Nguyên nhà tao phải vào viện, mày hả hê lắm đúng không?"
Sống trong nhung lụa nhiều năm, lời lẽ chửi bới cũng trở nên nghèo nàn.
Nếu là mười mấy năm trước, bà ta còn có thể nói những từ như đồ điếm, đồ tiện nhân.
Ngâm mình trong giới thượng lưu quá lâu, con người cũng trở nên giả tạo.
Lớn tiếng chỉ trích nhưng cũng không quên khoe ra những món trang sức lấp lánh đeo trên ngón tay.
"Dì, dì nói gì vậy? Cháu lo cho Vũ Nguyên nên mới đến thăm cậu ấy, với lại, cháu cũng không biết Tông Mân Ân sẽ nhắm vào cậu ấy, cũng giống như dì không biết mẹ con bị nhà họ Nhan tống vào tù, rồi bất ngờ gặp tai nạn xe, cuối cùng đột ngột qua đời, phải không?"
Gương mặt này...
Gương mặt này quá giống Tôn Huệ Chân.
Mỗi khi nhìn vào, nó đều khiến bà ta kinh hãi.
Bà ta không giỏi che giấu cảm xúc.
Trong lòng nghĩ gì, trên mặt đều lộ ra hết.
Lăng Giai thấy thú vị, nhẹ giọng hỏi bà ta: "Dì, sao sắc mặt dì tệ vậy? Tình hình của Vũ Nguyên không tốt sao? Cũng phải, viên bi thép cứng như vậy bắn vào chân cậu ấy, ai mà hồi phục nhanh được chứ."
Khi cô nghiêng người về phía trước, dấu răng đỏ rực trên xương quai xanh lộ ra.
Dấu vết mờ ám khiến mẹ Vũ Nguyên tưởng tượng ra đủ thứ.
"Cô... Cô cố ý?!"
"Sao có thể nói vậy được ạ? Cháu và cậu ấy là bạn bè, cũng chính vì là bạn bè nên cháu mới rủ cậu ấy đến vũ hội, để cậu ấy làm bạn nhảy của cháu, còn những chuyện xảy ra sau đó, cháu cũng không lường trước được."
Lăng Giai cười an ủi.
Cô sở hữu một gương mặt quá đỗi lừa lọc.
Những lời nói đầy ác ý, nhưng qua đôi mắt tròn trong veo ấy lại trở nên vô cùng chân thành, như thể tất cả đều là bất ngờ, tất cả đều là tai nạn.
Trong mắt mẹ Vũ Nguyên, cô chẳng khác nào con búp bê sứ ăn tim gan người trong phim kinh dị.
Vẻ ngoài tinh xảo ẩn chứa một trái tim độc địa.
Sao Tôn Huệ Chân lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy?
Tôn Huệ Chân tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế, cho dù lúc trước ở nhà họ Nhan phải chịu đựng sự đối xử như vậy, cô ta cũng chọn cách nhẫn nhịn.
Nhưng Lăng Giai rõ ràng là kiểu người không gây chuyện đến long trời lở đất thì quyết không bỏ qua.
Chỉ là bà ta không hiểu.
"A Nguyên đối xử với cô tốt như vậy, lúc trước cô vào Thiển Xuyên, năm đầu tiên không có tiền tham gia hoạt động ngoại khóa, là A Nguyên đã đóng giúp cô, sao cô có thể đối xử với nó như vậy?"
Lăng Giai nhận ra nói chuyện với người ngu thì không nên vòng vo.
"Dì nói vậy có phải hơi... hồ đồ không? Người làm con trai dì bị thương không phải là cháu, mà là Tông Mân Ân, dì không đi trách hung thủ, lại ở đây lên lớp dạy đời cho cháu, có phải hơi không hợp lý không? Hay là dì chỉ dám bắt nạt cháu, không dám bảo Tông Mân Ân đến trước giường bệnh của con trai dì để xin lỗi? May là cháu tính tình tốt, không so đo với dì, nhưng Tông Mân Ân thì chưa chắc đâu, nghe nói cậu ta ở trường trung học nghề Lê Tân, đã khiến cả trăm học sinh của một trường phải nhập viện, à, nói đến đây thật trùng hợp, bệnh viện họ vào cũng là bệnh viện tư Lê Tân, chính là bệnh viện mà mẹ cháu qua đời."
Mẹ Vũ Nguyên tay chân lạnh toát, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Cô có ý gì? Cô đang uy hiếp tôi?!"
"Chỉ là tốt bụng cho dì biết tình huống mà Vũ Nguyên có thể phải đối mặt, sao có thể gọi là uy hiếp được?"
Mẹ Vũ Nguyên nắm chặt tay, chiếc nhẫn cấn vào ngón tay đến đau điếng.
Từ khi gả vào nhà giàu, chưa từng có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Uy hiếp, khiêu khích, những thói hư tật xấu của tầng lớp hạ lưu, nhìn thế nào cũng thấy thật ghê tởm.
Bà ta nhìn cô gái trước mặt, ỷ mình có chút nhan sắc mà quên mất mình là ai, loại người này bà ta gặp quá nhiều rồi, thứ họ muốn cũng chỉ có một.
"Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?"
Tiền?
Nếu là mấy năm trước bà ta hỏi câu này.
Lăng Giai sẽ vui vẻ báo ra một con số.
Nhưng bây giờ, sức hấp dẫn của tiền bạc đối với cô, không bằng được vẻ hoảng hốt trên mặt vị quý bà này.
"Dì xem cháu là gì vậy?" Cô khẽ cắn môi dưới, làm ra vẻ bị tổn thương, thậm chí còn lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt, dịu dàng nói: "Cháu chỉ muốn hỏi dì một chút, mẹ cháu lúc còn sống ở nhà họ Nhan ngoài làm giúp việc ra còn làm gì nữa không? Sao cháu lại đòi tiền dì được, đây là tống tiền đấy..."
"Tôi, làm sao tôi biết được?"
"Vậy sao—"
Lăng Giai đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, cười nói với mẹ Vũ Nguyên: "Vậy phiền dì khi nào biết thì nói cho cháu nhé, đúng rồi, dì giàu như vậy, hay là xem xét chuyển trường cho Vũ Nguyên đi, đắc tội với người nhà họ Tông, những ngày tháng ở Thiển Xuyên e là sẽ không dễ chịu đâu, với tư cách là một người bạn, cháu thật sự rất lo cho cậu ấy."
Mẹ Vũ Nguyên hận không thể băm vằm cô ra thành nghìn mảnh.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Con tiện nhân này! Con tiện nhân nhỏ bé sinh ra từ khu ổ chuột, chui ra từ bụng của con tiện nhân Tôn Huệ Chân!
Nó lại dám ra tay với con trai của bà ta!
Lồng ngực bà ta phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển nặng nề như một con gấu vừa săn mồi xong, đôi mắt trợn trừng, hung dữ nhìn cô, như thể có thể xé xác cô ngay tại đây.
Lăng Giai thưởng thức xong màn biểu diễn động vật miễn phí của mẹ Vũ Nguyên.
Để đáp lễ, cô lịch sự chào tạm biệt bà ta: "Hôm nay đến đây thôi, chúc dì sống vui vẻ, cũng chúc Vũ Nguyên sớm ngày bình phục, nếu nhớ ra điều gì, hoan nghênh gọi cho cháu."
Cô bước ra hành lang.
Mùi thuốc khử trùng tranh nhau xộc vào mũi.
Cô ghét mùi này, nó đã che đi mùi dầu mỡ trên người Tôn Huệ Chân, biến bà thành một cái xác thối rữa.
Cô chưa từng nhìn thấy thi thể của Tôn Huệ Chân, vì vậy cô đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ của bà khi chết.
Khô quắt? Thối rữa? Hay chỉ như đang ngủ, yên lặng nằm đó, chỉ là không còn hơi thở.
Cô đã cố gắng kiềm chế không nghĩ đến, chỉ cần không hình dung, thì sẽ không bị hận thù nhấn chìm.
Muốn giết người. Muốn có khẩu súng của Tông Độ. Cũng muốn những con dao rọc giấy mà cô chưa từng thấy trong phòng nghỉ của anh.
Viên đạn xuyên qua đầu, óc có chảy ra không? Nếu không, thì sẽ nhắm vào nhãn cầu, nhắm vào trái tim.
Hoặc dùng lưỡi dao lóc từng tấc da thịt của những kẻ này, để xương thịt lìa tan, như đang chế biến một món ăn ngon, cho đến khi moi được trái tim đó ra, nắm trong tay, rồi hỏi lại câu hỏi kia một lần nữa.
— Tôn Huệ Chân rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Cô chắc chắn hung thủ là người nhà họ Nhan.
Dù có sai cũng không sao, thà giết lầm, chứ quyết không bỏ sót.
Cô có cả một đời dài đằng đẵng, có thể từ từ đấu trí với những người này.
Ngọn đèn huỳnh quang lạnh lẽo ở bệnh viện khiến cô nhìn rõ hai tay mình.
Nhìn thấy những đường chỉ tay, cảm nhận được mạch đập.
Bên cạnh là một phòng bệnh, tấm kính trên cửa sổ phản chiếu khuôn mặt cô.
Cô nhìn chăm chú một lúc lâu, như thể xuyên qua con ngươi của chính mình để thấy được thời thiếu nữ của Tôn Huệ Chân.
Vào khoảnh khắc này, cô dường như cảm thấy không phải mình được Tôn Huệ Chân sinh ra.
Mà chính cô mới là người đang thai nghén Tôn Huệ Chân.
Bộ xương đã hóa thành tro của bà được tái tạo lại trong cơ thể cô, cô mới là hũ tro cốt thực sự của bà.
Người trong phòng bệnh đứng dậy đi vệ sinh bất chợt đối mặt với Lăng Giai, sợ đến giật nảy mình, ngã phịch xuống đất.
Lăng Giai áy náy chắp hai tay lại, nói lời xin lỗi qua ô cửa sổ.
Cô quay người, định rời đi thì phát hiện có một người đang đứng trước mặt.
Chiếc quần tây đen thẳng tắp, từ chất liệu đến đường cắt may đều toát lên vẻ đắt tiền.
Cổ tay áo khoác thêu hoa hồng tối màu với họa tiết phức tạp, cành lá như vươn ra từ cổ tay áo anh, từng chút một leo lên người cô, quấn lấy cổ, siết chặt hơi thở, khiến cô gần như cứng đờ mà chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen thẳm sâu hun hút.
Anh không biết đã đứng đây bao lâu, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu.
Tựa như một vị khách mời hậu trường của chương trình quan sát, lại giống như một con thú hoang nguy hiểm đang ẩn mình trong rừng rậm.
Đôi mắt ấy lạnh lùng nhìn cô, phảng phất như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc của cô để nhìn thấu những tâm tư hiểm ác, đẫm máu bên trong.
Sự im lặng tựa những giọt nước tí tách rơi xuống, tích tụ trên mặt đất thành một đại dương nhỏ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Lăng Giai sau một thoáng kinh ngạc thì đã bình tĩnh lại.
Chỉ là có chút bối rối.
Không biết tại sao Tông Độ lại xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của anh quá mang tính xâm lược.
Dần dần khiến Lăng Giai cảm thấy không thoải mái, nếu đây là một cuộc đấu không lời, Lăng Giai sẽ là người giơ cờ trắng đầu hàng trước, cô dời tầm mắt, nhìn vào yết hầu nhô ra của anh.
Tìm một chủ đề an toàn, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Một chủ đề không tồi.
Nếu như giọng nói không run rẩy.
Tông Độ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Môi mỏng khẽ nhếch, hỏi cô: "Hoảng cái gì?"
Không giống như đang chất vấn.
Mà giống như đang dung túng.
Lăng Giai không hiểu, vô thức lặp lại: "Gì cơ?"
Diễn kịch cả một ngày ở nhà họ Tông.
Những vở kịch đặc sắc do đám người kia diễn cũng không thú vị bằng lúc này.
Lăng Giai có lẽ không biết rằng, mỗi khi cô giả vờ không hiểu, tai cô lại đỏ hơn bình thường rất nhiều.
Anh lại thích dáng vẻ này của cô, không ngại để cô hiểu rõ hơn suy nghĩ của mình.
"Thật ra so với những diễn viên xuất sắc, anh lại thích sự non nớt của em hơn, ngây thơ vô tri? Hay là ngoan ngoãn hiểu chuyện?"
"Lăng Giai, anh rất hài lòng với hình tượng mà em đã đo ni đóng giày cho anh."
Tông Độ nói rồi bước về phía cô.
Khoảng cách vài bước chân mà trong mắt cô lại trở nên dài đằng đẵng.
Mãi cho đến khi mùi gỗ thông trên người anh dần lấn át mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Lăng Giai khẽ động ngón tay, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó.
Chỉ là tình huống trước mắt xảy ra quá đột ngột, cô vẫn chưa nghĩ ra lời thoại.
Chỉ có thể đứng đây với vẻ hơi mờ mịt, đôi mắt trong veo nhìn nụ cười thấp thoáng trên môi anh.
Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy mình như một con thú cưng được anh nuôi dưỡng.
Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến anh phải cúi xuống, đối diện với đôi mắt hoang mang của cô, anh tốt bụng đưa tay ra, vỗ về khuôn mặt cô như đang dỗ dành một con vật nhỏ.
Giọng anh trầm xuống tựa lông vũ, nhắc nhở cô: "Tuyệt đối đừng để lộ, cứ tiếp tục diễn đi, còn dáng vẻ của em trước mặt người khác, tôi chẳng hề quan tâm."
So với lời ngon tiếng ngọt, câu này càng giống một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo cô đã diễn thì phải diễn cho trót.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô trở lại vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng hỏi anh: "Vậy anh đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Anh muốn ăn gì?"
Đây là một câu hỏi phức tạp.
Tông Độ phiền muộn nhíu mày.
"Vậy ăn cơm chiên trứng nhé? Em rất giỏi món này, trước khi đi em thấy trong tủ lạnh cũng có trứng, hôm nay dì giúp việc có đến không ạ?"
"Dì ấy có thể không đến."
"Vậy để em nấu cho anh ăn nhé."
"Được thôi."
Ra khỏi bệnh viện.
Xe của Tông Độ đã đợi sẵn ở cổng.
Lăng Giai quay đầu nhìn lên lầu, tấm kính phản chiếu ánh nắng chói chang.
Cô nheo mắt, thu hồi tầm mắt, trước khi lên xe lại gọi tên Tông Độ một lần nữa.
Tông Độ ngước mắt nhìn cô.
Cửa xe đang mở, Lăng Giai đứng bên ngoài cúi người, hai tay chống lên ghế, ghé sát lại gần anh, dịu dàng hỏi: "Anh sẽ chống lưng cho em, đúng không?"
Ngón tay Tông Độ vén cổ áo cô lên, nhìn thấy hình xăm thuộc về mình.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đó.
Mỗi khi anh cụp mắt xuống, hàng mi lại tựa như cánh bướm đang nghỉ ngơi.
Nói về khoản ra vẻ ta đây, anh cũng là một chuyên gia.
Bây giờ lại giả vờ trong sáng, chỉ cần hơi nhếch môi, tỏ ra ôn hòa là đã có vẻ ngoài vô cùng thâm tình.
Chỉ là ánh mắt lại chẳng hề trong sạch, cứ nhìn thẳng vào bên trong cổ áo cô.
"Đương nhiên."
Anh khẳng định câu trả lời cho nghi vấn của cô, rồi cười nói bổ sung: "Em làm tôi vui, tôi sẽ chống lưng cho em, chẳng phải rất công bằng sao?"