Đêm nay không hề yên ả.
Lăng Giai vừa theo Tông Độ về đến nhà, tài xế liền đi lên gõ cửa phòng, anh ta cúi đầu nói với Tông Độ: "Bố của cậu chủ đang ở dưới lầu."
Tông Tại Tề đợi khoảng nửa tiếng mới thấy bóng dáng Tông Độ.
Tài xế mở cửa ghế phụ cho Tông Độ.
Tông Độ vừa ngồi vào, Tông Tại Tề đã hỏi: "Sao không nghe điện thoại?"
"Lười nghe."
Cuộc nói chuyện của họ trước nay chưa bao giờ suôn sẻ, câu trả lời của Tông Độ nằm trong dự đoán của Tông Tại Tề, nhưng ông ta đến đây không phải để lời qua tiếng lại lạnh nhạt với Tông Độ.
Tình hình nhà họ Tông bây giờ không mấy lạc quan.
Bề ngoài trông có vẻ vui vẻ, hòa thuận, nhưng bên trong thực chất mỗi người đều có mưu tính riêng.
Tông Mân Ân bây giờ đã từ Lê Tân trở về, nếu không có sự cho phép ngầm của ông cụ, Tông Thải Trí cũng không thể làm được chuyện này.
Còn về lý do tại sao Tông Thải Trí lại tỏ ra tử tế với Tông Mân Ân.
Tông Tại Tề không muốn tìm hiểu sâu nguyên nhân trong đó.
Ông ta nhắc nhở Tông Độ: "Ở bên ngoài làm gì bố cũng không quản con, nhưng phải có chừng mực, có những lằn ranh không nên vượt qua thì đừng có ý đồ, ông nội con là người thế nào, con nên rõ hơn bố."
Năm xưa nếu không phải Tông Thành Huấn cản trở.
Ông ta đáng lẽ đã có hai đứa con.
Ai mà ngờ được ông cụ bề ngoài hòa nhã lại làm việc quyết đoán như vậy.
Đến giờ ông ta vẫn còn nhớ tiếng khóc của Tông Thải Trí trên giường bệnh.
Cũng chính vì thế, ông ta luôn cảm thấy áy náy với Tông Thải Trí.
Sự thay đổi sắc mặt của ông ta qua kính chiếu hậu đều bị Tông Độ thu vào tầm mắt.
Thật đáng ghê tởm.
Tông Độ giơ tay, mở dàn âm thanh trên xe, tiếng dương cầm du dương phần nào làm dịu đi sự bực bội của anh lúc này.
"Chưa chắc đâu."
Anh nhìn Tông Tại Tề trong gương.
Ăn mặc thật lịch sự.
Một gương mặt thật đáng buồn nôn.
Thứ mà bộ âu phục đắt tiền che khuất là hình xăm một người phụ nữ khỏa thân với đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể trần trụi.
Ai có thể ngờ, người con trai trưởng nhà họ Tông luôn tỏ ra nghiêm túc, lại xăm hình em gái ruột của mình trong trạng thái khỏa thân lên lưng.
Đôi chân đang dang rộng của cô ta nằm ngay phía mông của ông ta.
Về mặt thị giác, đó là sự hợp nhất.
Hình ảnh đó như một cơn ác mộng, bám lấy anh từ khi còn nhỏ, dai dẳng không buông.
Đến nỗi nhìn vào khuôn mặt của chính mình, anh cũng thấy ghê tởm, buồn nôn.
Anh chế nhạo, không hề che giấu ác ý của mình, cười nói: "Sao con lại thấy, hình như bố rõ hơn thì phải?"
Im lặng.
Sắc mặt của Tông Tại Tề trong kính chiếu hậu không được tốt lắm, ông ta sa sầm mặt nhìn đứa con trai có khuôn mặt giống hệt mình thời trẻ đang ngồi ở ghế phụ.
"Chuyện của bậc cha chú, bố không muốn giải thích nhiều với con, nhưng nếu con có thể coi đó là một bài học, thì tốt quá rồi, dù thế nào đi nữa, bố không hy vọng con phạm sai lầm ngớ ngẩn, con trai, giữ vững vị trí hiện tại của con, được không?"
Một người cha thật chu đáo biết nghĩ cho người khác.
Tiếc là Tông Độ thật sự không có tâm trạng để diễn kịch cùng ông ta.
Anh liếc nhìn người tài xế bên ngoài, đối phương lập tức hiểu ý, mở cửa xe cho anh.
Ngay khi anh chuẩn bị xuống xe, Tông Tại Tề lại gọi anh lại: "Hai ngày nữa là sinh nhật cô con, mấy năm nay cô ấy đối xử với con rất tốt, đừng vắng mặt trong bữa tiệc."
-
"Cô, cô cố tình gọi cháu ra đây, không phải chỉ để nhắc cháu đừng quên quà đấy chứ?"
Tông Mân Ân vừa dứt lời, Tông Thải Trí ngồi đối diện liền bật cười: "Trông mong quà của cháu à? Quả cầu tuyết cháu tặng cô năm ngoái đến giờ vẫn còn hát được đấy, dượng cháu còn tưởng là của đứa nhỏ nào tặng. Mân Ân này, anh trai cháu ở tuổi này đã được ông nội đưa đến công ty rồi, sao cháu cứ mãi không chịu lớn thế?"
"Cô và anh trai đều tài giỏi như vậy, cháu nằm yên hưởng thụ cũng hợp lý mà, với lại," cậu ta ôm lấy ngực, tỏ vẻ yếu ớt, nói giọng thều thào: "tim cháu không được tốt mà."
Tông Thải Trí ra hiệu cho phục vụ rót trà nóng cho Tông Mân Ân.
"Cháu cũng phải học cách san sẻ gánh nặng cho anh trai mình đi chứ, chủ tịch hội sinh viên Thiển Xuyên bây giờ là ŧıểυ Tuyết đang làm đúng không? Mân Ân à, Thiển Xuyên là trường do nhà họ Tông chúng ta đầu tư, sao có thể để người ngoài nắm quyền được? Anh trai cháu không có ý định đó, vậy cháu phải gánh vác trách nhiệm này, coi như là quà sinh nhật tặng cho cô, được không?"
Tông Mân Ân cúi xuống nhìn ngón tay mình, một lúc sau mới bật cười.
"Được thôi ạ, chủ tịch hội sinh viên, quản lý sinh viên trong trường, đặt ra các quy tắc và quy định, cái này cháu rất giỏi."
Ra khỏi quán trà, Tông Mân Ân ngẩng đầu nhìn trời, rồi hỏi người tài xế đang đợi bên cạnh: "Trông tôi giống kẻ ngốc lắm sao?"
Tài xế không dám lên tiếng.
Tông Mân Ân cảm thấy phiền muộn: "Sao cô có thể coi cháu là thằng ngốc được chứ? Đầu tiên là để cháu làm chủ tịch hội sinh viên, bước tiếp theo chắc là để cháu thay thế anh trai mình nhỉ? Dù sao thì cháu cũng sống không lâu, đầu óc lại không tốt, đợi ông nội qua đời, vị trí đó đương nhiên sẽ rơi vào tay cô, nhưng cháu cũng đâu có ngu đến mức này?"
Vấn đề là, mấy năm cậu ta không ở Lễ Thành.
Tông Độ rốt cuộc đã đắc tội gì với Tông Thải Trí?
Không phải bà ta coi anh như con ruột của mình sao?
Sao lại muốn con ruột mình mất chức để nâng đỡ một đứa cháu không thân quen chứ?
"Có cần đến bệnh viện nữa không ạ?" Tài xế do dự hỏi.
Tông Mân Ân vươn vai: "Đương nhiên là phải đi rồi, bạn học vì tôi mà bị thương, tôi không đến thăm thì còn ra thể thống gì nữa?"