Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 11: Kích thích

Trước Sau

break

Ngay từ lần đầu tiên bị Dịch Xuyên quấy rầy ở Thiển Xuyên, Lăng Giai đã muốn nhét anh ta về lại bụng mẹ, hoặc nhét vào nhà vệ sinh nam.

Mặc dù cách thực hiện bây giờ có khác, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Dịch Xuyên cũng coi như là một cách trút giận khác.

Tông Mân Ân tốt bụng cho cô mượn áo khoác của mình, cười như một kẻ thần kinh.

Anh ta nghẹn một bụng lời muốn nói, cuối cùng chỉ vỗ tay và nói một câu: "Lăng Giai, cậu đúng là một thiên tài."

Lăng Giai lại nhìn khẩu súng hơi trong tay cậu ta, hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Tông Mân Ân móc viên bi thép từ trong túi ra, cười và huơ huơ trước mặt cô.

"Đang lúc cao hứng."

Thật lòng mà nói, lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên Tông Mân Ân nhìn thấy một khu nhà ọp ẹp như vậy.

Cậu ta nghiêm túc nghi ngờ liệu nơi này có thực sự có người ở hay không.

Lăng Giai bảo cậu ta đợi một lát, năm phút nữa, Lăng Đại Xương sẽ xách rượu và đồ nhắm về nhà.

Tông Mân Ân xách đuôi Raven lên, nói đầy ẩn ý: "Cậu muốn tôi phạm tội đấy à, bạn cùng bàn."

"Tôi sẽ giúp cậu ký giấy thỏa thuận bãi nại*." Lăng Giai đưa tay ra, nhận lấy Raven đang lúc lắc trong tay cậu ta, Raven rõ ràng sắp bị lắc đến choáng váng, liền lập tức trườn lên cổ tay Lăng Giai, ngoan ngoãn đóng vai một món đồ trang sức.

(*) Giấy thỏa thuận bãi nại (thường gọi tắt là đơn bãi nại) là văn bản do người bị hại hoặc đại diện hợp pháp của họ viết, nhằm bày tỏ ý muốn tha thứ, không yêu cầu cơ quan chức năng truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc giảm nhẹ hình phạt cho người gây ra thiệt hại.

Tông Mân Ân nhìn cô hỏi: "Không ngờ cậu lại nhẫn tâm như vậy đấy? Anh trai tôi có biết cậu là người như thế không? Tôi lại khá hứng thú nói cho anh ấy biết, để anh ấy khỏi bị lừa gạt."

Màn đêm đen kịt.

Cột đèn đường phía trước sắp hỏng, ánh sáng yếu hơn tám phần so với những cột đèn khác.

"Anh ấy có nghe cậu nói không?" Lăng Giai nhìn Tông Mân Ân cười khẽ trong khung cảnh mờ tối: "Cậu dường như chẳng thể nào có được sự lắng nghe từ anh ấy."

Tông Mân Ân có chút đáng buồn khi nhận ra tính cách này của Lăng Giai quả thực rất hợp khẩu vị của Tông Độ.

Hồi nhỏ khi cùng Tông Độ xem phim hoạt hình, cậu ta đã phát hiện ra anh mình thích những nhân vật hai mặt.

Nuôi thú cưng cũng vậy, chưa kể đến con rắn ngu ngốc gió chiều nào theo chiều ấy này.

Chỉ riêng con thằn lằn ngốc mà Tông Độ nuôi đã phát huy bản chất hai mặt đến cực điểm, thái độ khi gặp Tông Độ và khi gặp người khác hoàn toàn khác nhau.

Đáng thương là Nhan Tuyết chỉ học được lớp vỏ bề ngoài.

Cậu ta nghịch khẩu súng hơi trong tay, nhìn thấy một người đàn ông say khướt xách túi ni lông trắng bước vào tầm mắt.

Lăng Giai nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta thở dài: "Được rồi được rồi, nhưng tôi phải nói rõ với cậu, đây không phải là đùa đâu."

Lên đạn.

Nhắm bắn.

Bụp...

Bụng Lăng Đại Xương trúng đạn.

Tiếng hét khản đặc của ông ta vang vọng khắp khu phố cũ.

Cả người ngã nhào vào một bãi nôn còn chưa được dọn dẹp.

Tông Mân Ân không quên động tác đặc trưng của mình.

Thổi nhẹ họng súng, cười và nói tiếp với Lăng Giai: "Là tôi đang giúp cậu."

Tất cả những hành vi tàn ác của Tông Mân Ân từ nhỏ đến lớn.

Đều có sự ngầm cho phép của Tông Độ ở phía sau.

Cậu ta nhìn vết răng trên xương quai xanh của Lăng Giai.

Nói với cô như một lời tiên tri: "Cậu sắp gặp họa rồi."

Phòng khách không bật đèn.

Lăng Giai bước vào mới thấy bên chân Tông Độ có một sinh vật màu đen khổng lồ.

Giống như một con khủng long cỡ nhỏ đến từ thời viễn cổ.

Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con thằn lằn có kích thước khổng lồ.

Toàn thân nó màu đen, ngoan ngoãn nằm bất động bên chân Tông Độ.

"Drake."

Tông Độ giơ tay lên, trên mu bàn tay là một con nhện, anh giới thiệu: "Đây là Scarlet."

Thằn lằn Black Dragon.

Nhện tarantula hoa hồng lửa.

Cùng với con rắn vua đen trên tay Lăng Giai.

Đều là thú cưng của Tông Độ.

Anh nhìn chiếc áo khoác nam trên vai cô, vẻ mặt lạnh lùng.

Lăng Giai cởi giày, đi chân trần về phía anh.

Drake đảo tròng mắt, không cảm nhận được sự kháng cự của chủ nhân, nó vẫy đuôi rồi tiếp tục ngủ.

Scarlet thì bò từ ngón tay Tông Độ lên ghế sofa, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Lăng Giai ném áo khoác xuống đất, ngồi lên đùi anh.

Raven trên cổ tay cọ vào cánh tay Tông Độ như làm nũng, bị Tông Độ vỗ nhẹ vào đầu, ngoan ngoãn trườn xuống ghế sofa.

"Tông Độ, chiếc váy anh tặng tôi bị hỏng rồi."

Lăng Giai cố gắng xoay người để anh nhìn thấy tấm lưng trần của mình.

Dây kéo bị người ta giật đứt.

Ánh mắt Tông Độ sâu thẳm, rồi lại nhìn thấy vết răng trên xương quai xanh của cô.

"Nói xem, chuyện gì đã xảy ra."

Lăng Giai nhìn vào mắt Tông Độ, dường như bị vẻ mặt của anh dọa sợ, cô cúi đầu nhìn những ngón tay mình đang chống trên đùi anh.

Khẽ nói: "Tôi không biết Dịch Xuyên ở trong phòng nghỉ..."

Sau khi nghe cô kể lại mọi chuyện xảy ra ở khán phòng tối nay.

Tông Độ rõ ràng bị thu hút bởi chuyện Tông Mân Ân chơi súng hơi.

Còn về việc bắn trúng ai, anh không quan tâm.

Súng, đúng là thứ anh đã rất lâu không chạm vào.

Nói chính xác thì Tông Mân Ân chơi súng cũng là học từ anh, chỉ là chưa học được tinh túy.

Thứ anh dùng, trước nay đều là súng thật.

Lúc cùng Tông Độ ra ngoài, Lăng Giai vẫn còn hoang mang.

Cô không biết Tông Độ định làm gì.

Có lẽ là đi tìm Dịch Xuyên tính sổ.

Nhưng chiếc hộp Tông Độ cầm trên tay lại thực sự khiến cô để ý.

Sự thận trọng được rèn giũa từ nhỏ khiến cô không mở miệng hỏi.

Cho đến khi xe dừng trước cửa một biệt thự, bấm còi hai tiếng, một cô gái có mái tóc húi cua trông rất cá tính bước ra.

"Xăm cho em." Tông Độ dùng ngón tay liên tục lau vết thương trên xương quai xanh của cô, sau đó nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt mình.

"Sợ đau không?" Anh hỏi.

Lăng Giai lắc đầu theo bản năng.

Nhưng nhanh chóng nhận ra hành động này không đúng.

Bởi vì Tông Độ đã cắn lên đó, bao trùm lên vết thương cũ chưa lành, để lại một dấu răng còn sâu hơn.

Tài xế ở hàng ghế trước đã ý tứ nâng tấm ngăn lên.

Thợ xăm quay lưng lại chờ ở bên ngoài.

Váy của Lăng Giai bị lật lên.

Phía trước, bên ngoài đều có người, sự thân mật trong hoàn cảnh này khiến Lăng Giai vô cùng bối rối.

Tông Độ muốn xăm ở mặt trong đùi cô.

Lần trước anh đã nhắc đến, cô tưởng anh đã quên.

Không ngờ anh vẫn luôn nhớ.

"Đừng như vậy..."

Hơi thở của Tông Độ phả vào giữa hai chân cô, khiến cô cảm thấy nhột.

Trớ trêu thay, trong hoàn cảnh này cô lại không dám kêu lên.

Những ngày thân mật vừa qua đã khiến cô quen với việc cứ bị anh áp sát là sẽ chảy nước.

Bây giờ chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt càng khiến cô thêm xấu hổ.

Như thể phơi bày chuyện riêng tư của hai người cho tất cả mọi người xem.

Khuỷu tay cô chống lên ghế, Tông Độ ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo như rắn.

Anh không tìm thấy lý do để không làm như vậy.

Thực tế là anh đang rất bực bội.

Khi nhìn thấy trên người cô có dấu vết của người khác.

Có lẽ dấu vết của anh trên người cô vẫn chưa đủ rõ ràng.

Sống mũi Tông Độ tì lên chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt của cô, chỉ cần cử động nhẹ, cơ thể cô liền bắt đầu run rẩy.

Nhạy cảm đến mức này.

Thật khó để người ta yên tâm.

Tông Độ cắn mạnh xuống.

Trong suốt quá trình xăm không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Thợ xăm trông trạc tuổi Lăng Giai.

Cô ấy đeo khẩu trang, chỉ tập trung vào công việc của mình.

Tông Độ đứng sau lưng Lăng Giai, che mắt cô, lòng bàn tay dần ẩm ướt.

"Tông Độ."

"Ừm?"

"Có chút không công bằng..."

Lông mi cô khẽ quét vào lòng bàn tay anh.

Tông Độ cúi mắt nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"

Người thợ xăm quen biết Tông Độ đã lâu.

Không ngờ lần đầu tiên xăm cho anh lại là xăm dấu răng của một cô gái lên xương quai xanh của anh.

Da anh trắng, hình xăm màu đỏ trông như một dấu môi.

Lăng Giai được anh dắt tay ra ngoài.

Sau khi lên xe, cô nghiêng người qua, kéo cổ áo anh ra, lại nhìn hình xăm đỏ tươi.

"Đau không?" Cô hỏi.

Tông Độ nhéo nhẹ ngón tay cô.

Hỏi ngược lại: "Em đau không?"

Lăng Giai gật đầu: "Lúc bị anh cắn, rất đau."

"Vậy lúc bị Dịch Xuyên cắn thì sao?"

Lăng Giai không nói gì.

Cô ngồi lại vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới phát hiện xe đang đi sai hướng.

Đây không phải là đường về nhà.

Xe chạy một mạch đến khu biệt thự, cô mới nhận ra đây là nhà của Dịch Xuyên.

Tông Độ mở chiếc hộp gỗ đặt ở một bên.

"Tò mò bên trong là gì sao?"

Lăng Giai nhìn anh.

Đôi mắt cô ươn ướt, sáng long lanh.

Như chứa đựng cả ánh trăng trên trời.

Tông Độ đưa qua.

Và rồi cô nhìn thấy một khẩu súng ngắn tinh xảo được điêu khắc hoa văn hoa hồng.

Đèn trên lầu hai vẫn sáng.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ xe lùa vào.

Mái tóc dài của Lăng Giai bị gió thổi áp vào mặt.

Tông Độ đưa tay vén tóc ra sau tai cô.

"Khẩu súng của Tông Mân Ân thấy thế nào?"

Lăng Giai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

"Thế này mà đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"

Anh cười khẽ, vươn tay ra ngoài cửa sổ xe.

Ống tay áo sơ mi trắng được xắn lên vài nếp, để lộ xương cổ tay đẹp đẽ.

Những ngón tay trắng nõn thon dài tựa như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật.

Họng súng đen ngòm chĩa về phía bệ cửa sổ trên lầu hai.

"Lăng Giai."

Cô nhìn bàn tay anh ngoài cửa sổ, khẽ đáp một tiếng: "Vâng?"

"Cho em xem thứ còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa."

Đoàng, một tiếng nổ lớn vang lên.

Viên đạn rời khỏi nòng.

Tấm kính vỡ tan tành.

Tiếng chó sủa từ xa và tiếng hét của người giúp việc trong nhà liên tiếp vọng tới.

Tông Độ buông thõng khẩu súng lục còn đang bốc khói, tựa như gạt đi một tàn thuốc.

Tấm kính vỡ nát trên lầu hai khiến rèm cửa bay phần phật.

Một bóng người in sau rèm cửa, đứng ở đó, hồi lâu không nhúc nhích.

Lăng Giai tưởng rằng đây là kết thúc.

Trái tim vẫn còn đập thình thịch vì tiếng súng.

Cô cúi đầu, dùng sự sợ hãi để che đi vẻ hưng phấn trong mắt.

Bàn tay giấu sau lưng không kìm được mà run rẩy.

Tông Độ, chúng ta về đi.

Tông Độ, đừng làm vậy nữa.

Có lẽ cô nên nói những lời như vậy.

Nhưng cô thật sự không muốn, cô cắn môi dưới, cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể thuyết phục mình làm một người lương thiện.

Trong lúc nội tâm đang giằng xé thì một bàn tay ấm áp xoa đầu cô.

"Đừng bỏ lỡ, món khai vị kết thúc rồi mới đến bữa chính."

Ngón tay anh nâng cằm cô lên, để cô thấy tay anh lại giơ lên ngoài cửa sổ.

Nhắm vào bóng người sau rèm cửa, anh cười khẽ nói với cô: "Nó cắn em, anh giúp em báo thù, được không?"

Lăng Giai không nói gì.

Nhưng trước khi nhìn thấy, cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ở bên cạnh reo lên.

Trên màn hình nhấp nháy tên Tông Tại Tề.

Tông Độ làm như không nghe thấy.

Khẩu súng hướng lên, anh bóp cò, kim hoả đập vào hạt nổ, thuốc súng bên trong vỏ đạn tức thì bùng cháy, khí nén áp suất cao đẩy mạnh đầu đạn vào rãnh xoắn trong nòng súng.

Đoàng—

Bóng người sau rèm cửa đã ngã xuống ngay khi viên đạn được bắn ra.

Cửa chính cuối cùng cũng có người mở ra.

Người giúp việc khoác vội chiếc áo, run rẩy nói với Tông Độ: "Tôi, tôi đã gọi cảnh sát rồi, cậu, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa."

Tông Độ phối hợp giơ tay lên.

Khẩu súng trong tay anh xoay một vòng nhẹ nhàng như một món đồ chơi.

"Gọi cảnh sát? Thế thì đáng sợ thật đấy, nhưng thưa cô, tiện hỏi một chút được không?"

"Rốt cuộc là sở cảnh sát ngu xuẩn nào đã nhận lời cầu cứu của cô vậy?"


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc