Vũ Nguyên cảm thấy bất ngờ: "Tôi làm bạn nhảy của cậu?"
Lăng Giai hỏi cậu: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có." Vũ Nguyên lắc đầu, rồi lại không nhịn được hỏi: "Vậy... Tông Độ không tham gia à?"
Tông Độ không tham gia.
Anh chu đáo cho người chuẩn bị lễ phục và giày cho cô.
Nhưng bản thân anh thì từ chối tham dự.
Trước thềm vũ hội, Nhan Tuyết nhắn tin hỏi cô có muốn đi nhờ xe của cô ta đến trường không.
Lăng Giai từ chối lời mời của cô ta, tài xế riêng của Tông Độ đã đợi sẵn dưới lầu.
Tông Độ kéo khóa váy giúp cô.
Lăng Giai xoay người, ngẩng đầu cười với anh: "Đẹp không?"
Tông Độ cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Chơi vui nhé."
Đại lễ đường được trang hoàng từ mấy ngày trước giờ đã hoàn toàn khác.
Sau khi nhìn thấy Lăng Giai, Vũ Nguyên càng thêm căng thẳng.
"Quen cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ăn mặc thế này..."
Có lời muốn nói nhưng lại không biết diễn đạt thế nào.
Bỗng dưng miệng khô lưỡi đắng, chần chừ một lúc lâu mới liếʍ môi, nói một câu: "Giai Giai, cậu xinh thật đấy."
Lăng Giai khoác tay cậu.
"Đừng căng thẳng."
Cánh cửa lớn của đại lễ đường mở rộng, bên trong đã tụ tập không ít nam nữ trong những bộ vest và đầm dạ hội.
Ánh đèn từ trong hắt ra, lặng lẽ trải dài dưới chân Lăng Giai.
Cô nhìn dải ánh sáng ấm áp này, nhớ lại cảnh Tôn Huệ Chân sau khi được nhận vào làm giúp việc cho nhà họ Nhan, đã ra chợ mua tôm cá tươi về ăn mừng, ánh đèn trong nhà còn tối hơn ở đây, Lăng Đại Xương đi đánh bài chưa về, hai mẹ con chen chúc bên chiếc bàn tròn nhỏ, Tôn Huệ Chân rửa sạch tay bóc tôm cho cô, mơ mộng về cuộc sống tương lai.
Tôn Huệ Chân nói nhà họ Nhan có một cô bé trạc tuổi cô, được học piano và múa, đợi bà kiếm được tiền cũng sẽ cho Lăng Giai đi học piano và múa, cô muốn học gì bà sẽ cho học nấy.
Lúc đó Lăng Giai rất khinh thường.
"Đầu tiên là chuyển nhà đi đã, đồng phục của con toàn mùi ẩm mốc, mọi người đều cười nhạo con."
"Xin lỗi con, lát nữa nếu sân thượng có chỗ, chúng ta mang lên phơi nhé? Đừng có ủ rũ thế, rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn thôi, nghe nói nhà giàu thỉnh thoảng sẽ tham gia vũ hội gì đó, đợi mẹ kiếm được tiền, Giai Giai của chúng ta cũng đi vũ hội khiêu vũ, được không?"
Tôn Huệ Chân có lẽ không biết, kiếm tiền không cần phải đợi đến sau này.
Đi đường tắt lại dễ dàng đến thế.
Chỉ cần nói vài lời ngon ngọt, tỏ ra yếu đuối đúng lúc, là có thể đổi lấy những chiếc đầm dạ hội xinh đẹp và một nơi ở rộng rãi, sáng sủa.
Lăng Giai càng cảm thấy mình là một diễn viên giỏi.
Cứ thế khoác tay Vũ Nguyên, bước vào tầm mắt của mọi người.
Nhìn thấy những ánh mắt khó hiểu từ những người khác nhau, dường như đang nhìn thấy một nàng Lọ Lem phiên bản đời thực vừa được bà tiên đỡ đầu biến hóa.
Nhan Tuyết mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ đi đến bên cạnh cô, lắc nhẹ ly rượu trong tay.
"Trang phục không tồi, lần đầu tham gia vũ hội kiểu này đúng không? Có cần tôi nói cho cậu biết quy tắc không?"
"Vợ chồng chưa cưới không cần phải đến cùng nhau à?" Lăng Giai chỉ vào những cặp đôi đã đính hôn nổi tiếng trong sảnh, hỏi cô ta: "Cậu đến đây một mình như vậy, có đúng quy tắc không?"
"Hình như cậu hiểu sai gì đó rồi."
Nhan Tuyết đi đến bên cạnh cô, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy để nói: "Lăng Giai, tôi không ngại khi cô ở cùng Tông Độ, cô có thể dỗ anh ấy vui, đối với tôi mà nói thì chẳng khác nào thả một con chó cưng bên cạnh anh ấy, huống hồ, đối với anh ấy, cô còn chẳng bằng con rắn cưng kia, cô chỉ là một công cụ thôi, hãy nhận rõ vị trí của mình, đừng chọc tôi tức giận, ngoan ngoãn một chút đi."
Cô ta vỗ vai Lăng Giai rồi đi về phía bạn nhảy đang đợi mình.
Tiếng nhạc nhanh chóng vang lên.
Vũ Nguyên là một bạn nhảy rất tuyệt.
Cậu luôn quan sát từng bước chân của Lăng Giai, dựa theo chuyển động của cô để điều chỉnh nhịp điệu của mình.
Chỉ là lòng bàn tay thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi, tim cậu đập thình thịch, nhưng khi cúi đầu lại phát hiện Lăng Giai đang lơ đãng.
Trên vùng cổ gần xương quai xanh của cô có một dấu hôn mờ nhạt.
Trên cổ tay là chiếc vòng hình rắn có đính kim cương.
Cô đứng ở đây.
Nhưng khắp người lại phảng phất hơi thở của Tông Độ.
Vũ Nguyên cũng lơ đãng theo.
Vô thức siết chặt tay cô, lại nghe thấy một tiếng "bụp".
Mắt cá chân của cậu truyền đến cơn đau dữ dội.
Tiếng dương cầm du dương vẫn tiếp tục.
Một đôi nam nữ đứng gần họ đột nhiên hét lên thất thanh.
"A..."
"Chảy máu rồi!"
Lại một tiếng "bụp" nữa.
Viên bi thép bắn trúng vào bàn chân phải còn nguyên vẹn của Vũ Nguyên.
Nó găm thẳng vào xương của cậu.
Sau khi ngã xuống đất, cậu mới cảm nhận được cơn đau không thể chịu nổi.
"A!!!!!" Cậu hét lên khản đặc, co người lại như một con tôm, hai tay ôm lấy chân mình.
Lăng Giai ngây người một lúc rồi mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tông Mân Ân đang đứng trên sân khấu tròn ở tầng hai.
Cậu ta cầm một khẩu súng hơi màu hồng, thổi nhẹ vào họng súng.
Khuỷu tay chống lên lan can, nửa người nghiêng về phía trước.
Vẫn là vẻ mặt ngây thơ vô tội đó, cười và chào mọi người ở dưới lầu.
"Chào buổi tối quý vị, chơi có vui không?"
Tất cả đều im phăng phắc.
Ngay cả Nhan Tuyết cũng cảm thấy Tông Mân Ân là một kẻ điên.
Tông Mân Ân tung hứng khẩu súng hơi, chuyền qua lại giữa tay trái và tay phải, cuối cùng lại chĩa họng súng xuống dưới.
Ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Giai.
Cậu ta một tay chống cằm, hỏi cô với vẻ phiền muộn: "Bạn cùng bàn, sao cậu có thể để tôi làm chuyện này ở một nơi như thế này chứ?"
Bảo vệ của trường đứng ở cửa ra vào ăn ý đóng sầm cửa lại.
Ngăn cách cuộc ẩu đả bên trong khán phòng.
Vũ Nguyên đau đến toát mồ hôi lạnh, cậu cảm thấy hai chân mình như bị bi thép bắn gãy, sờ vào thấy đầy máu.
Xung quanh im thin thít.
Không một ai dám lên tiếng vào lúc này.
Mọi người trong lớp 12-1 lúc này mới nhận ra tại sao Tông Mân Ân lại chuyển từ Lê Tân đến đây.
Trong sự tĩnh lặng, Lăng Giai nhìn thấy Raven đang quấn quanh cổ tay Tông Mân Ân.
Tông Mân Ân xoa đầu Raven, nghiêng đầu cười rạng rỡ.
"Phúc của cậu cả đấy, đây là lần đầu tiên nó gần gũi với tôi, thật khiến người ta... được yêu chiều mà sợ hãi? Có phải dùng từ này không nhỉ?"
Vũ Nguyên níu lấy vạt váy của Lăng Giai.
"Giai Giai, cứu, cứu tôi với..."
Màu máu nhuốm bẩn màu váy trắng.
Tông Mân Ân bất mãn nhíu mày, vừa chĩa súng về phía Vũ Nguyên định bắn thì Lăng Giai đã đứng chắn trước mặt cậu.
Lăng Giai nói: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi."
Tông Mân Ân cười phá lên: "Mệnh lệnh thú vị đấy, nhưng tại sao tôi phải nghe lời cậu?"
"Cũng đâu phải súng thật."
Lăng Giai lộ vẻ chế nhạo, khóe môi khẽ nhếch lên, nói với Tông Mân Ân: "Nếu đã không dám bắn chết người thì đưa đến bệnh viện đi, người vừa mới chuyển trường đến, không nên gây rắc rối thì hơn, phải không?"
"Wow, cậu đáng yêu thật đấy."
Tông Mân Ân dịu dàng khen ngợi, nhưng ngay giây sau lại bắn một phát ngay bên cạnh Lăng Giai.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tháp rượu sâm panh được xếp rất cao vỡ tan tành.
Viên bi thép đó sau khi rơi xuống đất liền lăn đến bên cạnh Nhan Tuyết.
Cô ta khẽ thở dài, cúi xuống nhặt viên bi thép lên.
Nói với chàng trai bên cạnh đang sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu: "Họng súng của cậu ta không chuẩn lắm, đúng không?"
Tông Mân Ân nhún vai, búng tay một cái.
Nói với quản gia bước ra từ phía sau: "Đưa cậu ta đến bệnh viện xem sao, đừng để bị tôi chơi cho chết một cách đơn giản như vậy."
Một món đồ chơi mới biết rêи ɾỉ đau đớn, còn biết cầu cứu.
Dù nhìn thế nào cũng thấy, tận dụng lâu dài sẽ có giá trị lớn hơn.
Chiếc váy dạ hội trên người Lăng Giai bị rượu làm cho ướt sũng.
Dấu tay dính máu trên vạt váy trông đặc biệt đáng sợ.
Cô cầm bộ quần áo Tông Mân Ân đưa cho rồi đi vào phòng thay đồ.
Vừa đóng cửa đã bị người khác bịt miệng ấn vào tấm cửa.
Một cơ thể cao lớn đè lên người cô.
Đôi chân đang giãy giụa của cô bị đầu gối anh ta đè chặt, hai tay cũng bị anh ta dễ dàng khống chế bằng một tay.
"Chào buổi tối, Giai Giai."
Là Dịch Xuyên.
Anh ta không xuất hiện ở dưới lầu mà nghỉ ngơi ở phòng thay đồ bên cạnh để ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng đợi được Lăng Giai tự chui đầu vào lưới.
Lăng Giai trong chiếc váy trắng quả thực giống như một con thỏ.
Toàn thân tỏa ra hơi thở quyến rũ.
Dịch Xuyên vuốt ve eo cô, cơ thể áp sát khiến cô cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của anh ta.
Anh ta cúi xuống hít hà đôi môi cô.
"Biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy miệng của em rất hợp để liếʍ cho tôi, nhưng có thể cho tôi biết, tại sao em lại phải bỏ gần tìm xa, chạy đến bên cạnh Tông Độ? Hắn có biết làʍ t̠ìиɦ không? Hắn đã vào trong này chưa?"
Ngón tay anh ta lướt dọc xuống bụng dưới của cô, cách lớp váy ấn vào hạ bộ của cô.
Trong suốt thời gian dạy kèm cho anh ta.
Dịch Xuyên chưa từng có hành vi nào vượt quá giới hạn.
Hành động thân mật nhất cũng chỉ là hít hà mùi tóc của cô.
Nhưng du͙© vọиɠ trong mắt anh ta lúc này không hề giống giả vờ.
Lăng Giai quay đầu đi, nhìn thấy những vết kim tiêm rõ ràng trên cẳng tay anh ta.
"Cậu..."
Hơi thở của cô không ổn định, sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới cố gắng hỏi anh ta một cách ôn hòa: "Dạo gần đây cậu bị bệnh à?"
"Không phải bị bệnh, mà là tôi đang tức giận đây, Giai Giai à."
Anh ta cúi đầu, áp mặt vào hõm cổ cô, ngửi thấy mùi hương xa lạ trên người cô.
Không có mùi bồ kết quen thuộc, lại còn thay một chiếc váy xinh đẹp như vậy.
"Ai cho phép em biến thành một người khác?"
Anh ta há miệng, cắn vào xương quai xanh của cô.
Lăng Giai đau đến nhíu mày.
Nơi này là tầng hai, mọi người đều tập trung ở tầng một.
Tiếng nhạc bao trùm cả không gian, dù có kêu cứu cũng khó có ai nghe thấy.
Hơn nữa...
Ở đây ngoài tên điên Tông Mân Ân kia ra, sẽ không có ai vì giúp cô mà lựa chọn đối đầu với Dịch Xuyên.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thật ra, đối đầu với ai cũng không quan trọng đối với Lăng Giai, chẳng qua chỉ là đối tượng khác nhau mà thôi.
Tông Độ có khuôn mặt đẹp và gia thế vượt trội, Dịch Xuyên tuy kém hơn một chút nhưng cũng không tệ.
Sự khác biệt duy nhất là mức độ quan trọng của hai người đối với Nhan Tuyết.
Nếu cô ngủ với Dịch Xuyên ở đây.
Chưa đến ngày mai, Nhan Tuyết sẽ rêu rao chuyện này cho mọi người đều biết.
Hoặc là, Dịch Xuyên xuất hiện ở đây cũng là để giúp Nhan Tuyết.
Dù sao trong chuyện bám víu vào nhà họ Tông, hai nhà Dịch và Nhan cũng là đồng phạm.
Nghĩ đến đây, Lăng Giai cảm thấy khó chịu.
Cô cắn môi âm thầm chịu đựng sự cắn xé của Dịch Xuyên.
Nhưng ngón tay lại từ từ tháo chiếc vòng trên cổ tay ra.
Đuôi rắn rất sắc, lúc Tông Độ đeo cho cô đã nhắc cô cẩn thận bị đâm trúng.
Hai câu "cẩn thận bị đâm trúng" và "chơi vui vẻ" đặt cạnh nhau.
Luôn có cảm giác Tông Độ cố ý.
Cô đâm về phía eo của Dịch Xuyên, nhưng anh ta đã như đoán trước được mà nắm lấy cổ tay cô.
Dịch Xuyên không ngẩng đầu, vẫn dùng sức cắn chặt xương quai xanh của cô không buông.
Rất đau, đau đến mức Lăng Giai phải nhíu chặt mày.
Dịch Xuyên nếm được mùi máu tươi mới nới lỏng hàm răng.
Ngẩng đầu lên hài lòng nhìn dấu răng đang rỉ máu trên xương quai xanh của cô.
"Vòng tay không dùng như vậy, đồ trang sức thì nên ngoan ngoãn đeo trên tay, sao lại dùng để làm người khác bị thương được? Tịch thu."
Anh ta tiện tay ném ra sau lưng.
Một tiếng "cạch" vang lên khi nó rơi xuống sàn.
Dịch Xuyên giật cà vạt của mình ra, nhìn Lăng Giai đang nhíu mày chịu đau.
"Như vậy rất tốt, lát nữa đâm vào em sẽ không thấy đau nữa. Em có biểu cảm gì thế? Kinh ngạc? Tức giận? Nghĩ rằng em ở cùng Tông Độ thì tôi không dám làm gì em à? Ngây thơ quá rồi cưng à, ở cùng Tông Độ lâu như vậy, hắn còn chưa làm em à? Lắc đầu làm gì? Trông em đâu có giống bị người ta ȶᏂασ rồi, hơn nữa..."
"Tông Độ sao có thể làʍ t̠ìиɦ với em được chứ? Nếu còn chưa rõ hắn ở bên em chỉ để khắc phục chướng ngại tâm lý, thì có phải đáng thương quá không? Một người tận mắt thấy bố mẹ mình làʍ t̠ìиɦ với người khác, thì làm sao có thể bắn vào trong cơ thể em được? Ngoan ngoãn chút đi Giai Giai, mẹ em nhập viện không phải tôi đã giúp em rồi sao? Làm người phải biết tri ân báo đáp, biết không?"
Dây kéo váy của Lăng Giai bị anh ta giật phăng ra.
Ngay lúc sắp lột bỏ quần áo của cô.
Anh ta nghe thấy tiếng thở dài của Lăng Giai.
"Vừa rồi có hơi lo anh sẽ thấy đau, nhưng thấy anh còn nói được nhiều như vậy, lại cảm thấy mình lo lắng vô ích rồi."
"Cô đang nói cái... Chết tiệt! Cô cầm cái gì thế?!"
Là chiếc khuyên tai.
Bị cô đâm vào cơ thang* của anh ta.
(*) Cơ thang nằm ở hai bên cổ, vai và phần lưng trên, trải dài từ xương chẩm (phía sau đầu), dọc theo cột sống cổ và ngực trên, đến xương vai (xương bả vai) và xương đòn.
Viên ngọc trai trong suốt tròn trịa như một món đồ trang trí điểm xuyết ở đó.
Dịch Xuyên ôm lấy nó, máu tươi rỉ ra từ kẽ tay.
Lăng Giai nhân cơ hội đá vào hạ bộ anh ta, Dịch Xuyên nhanh nhạy đứng dậy, né được cú đá của cô.
"Lăng Giai!"
Lăng Giai lộn người dậy khỏi ghế sofa, chiếc váy lỏng lẻo treo trên người, cô lấy tay che ngực để nó không bị tuột xuống, cúi người nhặt chiếc vòng tay trên đất lên, đeo lại vào tay.
Tấm lưng trần trắng nõn mịn màng phơi bày trước mắt Dịch Xuyên.
Cô mặc một chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe màu trắng, cặp mông trắng nõn, căng tròn.
Khi anh ta cảm nhận được cơn đau.
Lại cảm nhận được hạ bộ đang cương lên.
Anh ta muốn banh mông cô ra để đâm vào.
Lăng Giai quay người lại, nhìn xuống anh ta đang ngồi trên đất từ trên cao.
"Tôi cũng cho cậu một lời khuyên."
"Dịch Xuyên, có câu nói nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, lần sau muốn làm chuyện này thì đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, khiến cậu trông..."
"...rất ồn ào."