Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 16: Quan hệ gì?

Trước Sau

break

Giọng điệu dung túng của Tông Độ khiến Dịch Xuyên cảm thấy thú vị.

"Dụng tâm như vậy."

Hai người đi sang bên cạnh vài bước, ra khỏi vòng vây của đám đông, vẫn giữ tư thế đứng đối mặt nhau, nhưng sự thù địch ban nãy đã giảm đi không ít, giống như cuộc trò chuyện giữa những người bạn.

Ánh mắt Tông Độ dõi theo bóng hình Lăng Giai, nhìn cô đi đến trước mặt cha con nhà họ Nhan, không biết đã nói gì mà vẻ mặt Nhan Tuyết rõ ràng trở nên khó coi.

"Có vấn đề gì sao?" Tông Độ dùng lời lẽ cay độc: "Dù sao thì cô ấy cũng thông minh hơn em họ cậu."

Chuyện đính hôn của Tông Độ và Nhan Tuyết trước đây đã khiến mọi người kinh ngạc.

Nhà họ Tông có quá nhiều đối tượng liên hôn để cân nhắc, nhà họ Nhan chẳng qua chỉ là lựa chọn cuối cùng.

Ai cũng cảm thấy Nhan Tuyết gặp may mắn lớn, người biết sự thật chỉ có vài người lác đác.

Dịch Xuyên là một trong số đó, nghe Tông Độ nói vậy, anh ta vốn thường ngày hay bắt bẻ Nhan Tuyết đủ điều, giờ lại nói đỡ cho cô ta: "Sao tôi lại thấy em ấy khá thông minh đấy chứ, nếu không sao có thể cứu cậu kịp thời như vậy, còn khiến cả nhà cậu phải mang cái ơn của em ấy?"

Tông Độ không nói gì.

Anh không nói tiếp, Dịch Xuyên liền cảm thấy vô vị, thuận theo ánh mắt của anh nhìn thấy Tông Thải Trí đang giải vây cho Nhan Tuyết, nói vài câu với Lăng Giai, Lăng Giai cúi đầu, bóng dáng trông vô cùng đáng thương.

Dù nhìn thế nào, anh ta đều cảm thấy Lăng Giai vô cùng hợp với vai kẻ yếu, dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ hơn bất kỳ ai.

Chỉ là vị thiếu gia bên cạnh không hề nhúc nhích, rõ ràng là người do anh mang đến, lại trơ mắt nhìn đối phương rơi vào tình thế khó xử.

Dịch Xuyên híp mắt, nhìn đám người đang dần tụ lại ở giữa, lắc lắc ly rượu trong tay: "Cô của cậu có tham vọng không nhỏ, nghe nói bà ta có ý định nâng đỡ Tông Mân Ân để thay thế cậu, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?"

Bề ngoài Tông Độ và Dịch Xuyên không hề có giao thiệp, thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện khiến người ta cảm thấy họ đối địch, ai cũng nói họ bất hòa, nhưng thực tế quan hệ của họ cũng tạm ổn, không được tính là bạn bè, chỉ là sau khi Tông Độ tình cờ biết được những tin tức tiêu cực liên quan đến Dịch Đông Chính đều do Dịch Xuyên tung ra, hai người liền trở thành đồng minh.

"Một chuyện không có tính uy hiếp thì cần có suy nghĩ gì?" Giọng Tông Độ đầy vẻ khinh miệt, ánh mắt lướt qua Tông Thải Trí một cách hờ hững, rồi nhìn thấy Lăng Giai bị người ta dẫn lên lầu, anh đặt ly rượu xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn tốt bụng nhắc nhở Dịch Xuyên: "Có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra thị lực đi, ngay cả con riêng cũng tìm nhầm, bố cậu chắc hẳn nghi ngờ cậu lắm nhỉ?"

Dịch Xuyên đột nhiên sững người, chỉ có thể nhìn đối phương mỉm cười rời đi.

Lăng Giai được dẫn vào một phòng khách.

Người phụ nữ mặc đồng phục bảo cô chờ ở đây một lát.

Cô ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tông Mân Ân mở cửa bước vào.

Lăng Giai không hề ngạc nhiên, dường như đã sớm đoán được cậu ta sẽ đến.

Tông Mân Ân bất mãn: "Không chào mừng một tiếng à? Tôi là ân nhân của cô đấy."

"Ông ta lại chưa chết, sao tính là ân nhân được."

Giọng Lăng Giai đầy vẻ khinh miệt, nhưng Tông Mân Ân không hề tức giận, cậu ta cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Lúc đó cô có yêu cầu này đâu, không phải cô chỉ bảo tôi bắn một phát thôi sao? Ài, sao cô không nhờ anh tôi báo thù giúp? Nếu hôm đó người xuất hiện ở đấy là anh ấy, có khi người kia chết thật rồi cũng nên."

Lăng Giai lười trả lời, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Tông Độ và Nhan Tuyết.

Nhan Tuyết không biết đang nói gì với Tông Độ, anh chỉ đứng đó, trông không có vẻ gì là đáp lại, nhưng cũng không bỏ đi.

"Xem ra cô vẫn chưa hoàn toàn chiếm được anh trai tôi, có muốn tôi cho cô một lời khuyên không?"

"Không cần." Lăng Giai thu hồi tầm mắt, bực bội liếc nhìn đồng hồ.

"Đừng vội từ chối, tôi cũng không phải đến tìm cô tán gẫu, tôi có chuyện nghiêm túc, muốn bàn một giao dịch với cô, thế nào?"

Tông Thải Trí để cậu ta làm chủ tịch hội học sinh, cậu ta liền muốn kéo Lăng Giai xuống bùn, hỏi cô: "Có muốn ngồi thử vị trí phó chủ tịch hội học sinh không?"

Lăng Giai khó mà không động lòng.

Hiện giờ vị trí chủ tịch hội học sinh là Nhan Tuyết đang nắm giữ, phó chủ tịch là Phác Tuấn Tích, người chỉ nghe theo lời cô ta.

Chỉ là ở Thiển Xuyên, muốn vào hội học sinh không đơn giản như lời Tông Mân Ân nói, từ khi thành lập đến nay, hội học sinh chưa từng có tiền lệ một học sinh nghèo được vào, chứ đừng nói đến việc ngồi lên vị trí phó chủ tịch.

Tông Mân Ân cũng đã cân nhắc đến điểm này.

Cậu ta cười và đề nghị với Lăng Giai: "Đi tìm anh trai tôi đi, nếu cô trở thành phó chủ tịch dưới sự giúp đỡ của anh ấy, đám người Nhan Tuyết chắc chắn sẽ tức chết mất."

Lăng Giai không ngốc, đi tìm Tông Độ trực tiếp là hành động ngu xuẩn nhất.

Anh thích xem cô diễn kịch, nhưng tuyệt đối không thích thấy cô quá tham vọng.

Anh bao dung với cô, vừa hay ở mức có thể thấy cô giương nanh múa vuốt với nhà họ Nhan nhưng lại không gây ra mối đe dọa nào quá thực chất.

Giống như con rắn trên tay cô, trông có vẻ nguy hiểm nhưng sức sát thương lại có hạn.

"Chuyện này không cần cậu bận tâm."

Lăng Giai nhắc nhở cậu ta: "Lát nữa cô của cậu sẽ đến, tôi khuyên cậu nên đi ngay bây giờ."

"Chậc—"

Tông Mân Ân nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một sinh vật lạ, nhưng lại ngoan ngoãn đứng dậy, chỉ là giọng điệu đầy bất mãn, phàn nàn: "Cô không thể trong ngoài như một, ở trước mặt anh tôi thế nào thì ở trước mặt tôi cũng như vậy được à?"

Lăng Giai mỉm cười với cậu ta.

Tông Mân Ân giơ tay ra hiệu cho cô dừng lại, đi thẳng ra cửa.

"Giả tạo quá, cô không cười còn hơn."

Tông Mân Ân đi khoảng hai mươi phút sau, Tông Thải Trí mới thong thả đến.

Lăng Giai đã từng gặp bà ta, trong lễ khai giảng ở Thiển Xuyên, bà ta đã trao học bổng, ôm và động viên cô học tập chăm chỉ.

Rõ ràng Tông Thải Trí đã quên Lăng Giai là ai, vừa rồi ở dưới lầu, bà ta đã giải vây cho Nhan Tuyết, cười hỏi bố mẹ cô là ai, sự im lặng của cô khiến Nhan Tuyết vô cùng phấn khích, tưởng rằng Tông Thải Trí đứng về phía mình, gọi Lăng Giai lên lầu cũng chỉ để giúp mình dạy dỗ, để cô nhận rõ thân phận.

Tiếc là Tông Thải Trí không làm vậy, bà ta cười nói với Lăng Giai vài câu chuyện phiếm, Lăng Giai nghe ra bà ta có mục đích khác, quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, cô đã nghe bà ta hỏi về mối quan hệ giữa cô và Tông Độ.

Lăng Giai không chút do dự đáp: "Là quan hệ giúp đỡ và được giúp đỡ."

Tông Thải Trí bật cười: "Nó không phải người thích giúp đỡ người khác, tôi nghĩ chắc chắn cháu có điểm hơn người, có lẽ cháu rất lương thiện, hoặc có lẽ cháu rất thông minh, nhưng dù là điểm nào thì đó cũng là sở trường của cháu, biết đâu cháu và tôi cũng có thể trở thành kiểu quan hệ mà cháu nói."

Lăng Giai nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà ta, cô ngẩng đầu nhìn bà ta.

Tông Thải Trí bảo thư ký đang chờ ở cửa đưa cho cô một tấm danh thiếp, bảo cô suy nghĩ kỹ rồi gọi cho bà ta.

Kết hợp với những gì nghe được trong phòng hoa của nhà họ Tông, Lăng Giai đoán sự giúp đỡ mà Tông Thải Trí nói đến, có lẽ là giúp cô đối phó với Tông Độ.

Vở kịch điệp viên hai mang này không dễ diễn, nhưng những mối quan hệ phức tạp của nhà họ Tông quả thực có thể trở thành trợ lực cho cô.

Bây giờ cô không có gì trong tay, ngoài gương mặt và thành tích, có lẽ sự đặc biệt của Tông Độ đối với cô cũng có thể được tính vào.

Nhưng muốn dùng những thứ này để đối phó với nhà họ Nhan thì chẳng khác nào chuyện viển vông.

Lăng Giai không giữ lại danh thiếp, giữ đồ trên người rất dễ bị Tông Độ phát hiện, cô ghi nhớ số điện thoại rồi rời khỏi phòng.

Tông Độ và Nhan Tuyết vẫn ở dưới lầu, khi cô bước ra mới phát hiện ở đó không chỉ có hai người họ.

Cách đó không xa còn có bố mẹ của Nhan Tuyết và một cặp nam nữ lạ mặt, dựa vào đường nét trên khuôn mặt, đó hẳn là bố mẹ của Tông Độ.

Nhan Tuyết nhìn thấy Lăng Giai từ xa, bèn đến gần Tông Độ một bước, với tư thế của kẻ chiến thắng, cô ta cười đắc ý với Lăng Giai.

Đáng lẽ cô nên tỏ vẻ bị tổn thương, nhưng trong đầu có quá nhiều chuyện, Lăng Giai không có ý định phối hợp, chỉ do dự nhìn mặt Tông Độ, trong lòng tính toán khả năng anh sẽ giúp cô đối đầu với nhà họ Nhan.

Vừa rồi Tông Thải Trí đã nói với cô, Nhan Tuyết và Tông Độ không dễ dàng hủy bỏ hôn ước, hai người không chỉ bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân thương mại.

Ông cụ nhà họ Tông tin vào số mệnh, và trong mắt người nhà họ Tông, Nhan Tuyết là ân nhân cứu mạng của Tông Độ.

Bốn chữ này ẩn chứa quá nhiều thông tin, nhưng Tông Thải Trí không có ý định nói chi tiết, chỉ nói cho Lăng Giai biết, kết quả của việc Tông Độ cãi lời Tông Thành Huấn chỉ có một, đó là bị tước bỏ tư cách người thừa kế.

Bà ta nói đến đây, ánh mắt nhìn Lăng Giai trở nên sâu thẳm, không hề che giấu tham vọng của mình.

"Cô hiểu ý tôi rồi chứ, đúng không Lăng Giai?"

Mất đi sự che chở của nhà họ Tông, nhà họ Nhan chỉ còn lại chỗ dựa là nhà họ Dịch.

Bố của Dịch Xuyên là Dịch Đông Chính, cô chỉ từng thấy trên tin tức, tìm kiếm đủ loại thông tin trên mạng để chắp vá nên một hình tượng người lương thiện, cương trực, không có một lời bình luận ác ý nào, thậm chí một bài đăng ẩn danh chửi ông ta cũng không tìm thấy.

Nhưng càng như vậy lại càng cho thấy vấn đề, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo? Cái chết của Tôn Huệ Chân ở Lê Tân, cùng với sự kiện trọng đại xảy ra ở trường trung học nghề Lê Tân đều có thể được cho qua một cách nhẹ nhàng, cũng đủ để thấy thế lực nhà họ Dịch sâu đến mức nào.

Nhan Tuyết phải hủy hôn với Tông Độ, nhưng tuyệt đối không thể là hủy hôn trong hòa bình.

Cô phải mượn sức đánh sức, để nhà họ Tông và nhà họ Nhan trở mặt, sau đó khiến nhà họ Nhan mất đi chỗ dựa là nhà họ Dịch.

Chỉ khi bị bẻ gãy cả hai cánh tay, nó mới có thể hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng Raven trên cổ tay.

Nhưng Tông Độ thực sự là một ngọn núi quá khó để vượt qua.

Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, chưa bao giờ phải phiền não về việc làm sao để người khác phái yêu mến mình, chuyện đó trước nay vẫn luôn đến một cách tự nhiên.

Bây giờ suy đi tính lại, chỉ có được một đáp án duy nhất.

— tìиɧ ɖu͙©.

tìиɧ ɖu͙© là con đường tắt dẫn đến trái tim đàn ông.

Hai người không hiểu nhau chỉ có thể là vì số lần làʍ t̠ìиɦ chưa đủ.

Huống hồ họ còn chưa làm, chỉ là cơ thể quấn quýt, giống như hai con rắn giao triền, đã đổi lấy được quyền lợi đứng ở đây.

Toán học dạy cô rằng, một cách giải không đúng thì nên đổi sang cách khác.

Dụ dỗ trực tiếp không thành, vậy thì nên đổi một con đường khác.

Ý thức chiếm hữu và lãnh thổ của Tông Độ cũng mãnh liệt như nhau.

Ba con thú cưng mà anh nuôi trước nay đều do một tay anh chăm sóc, Tông Mân Ân đã từng chứng thực điều này.

Ở Thiển Xuyên ai cũng biết, tuyệt đối đừng đụng vào đồ của Tông Độ, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Câu nói này vào lúc này giống như một mánh gian lận, chỉ cho Lăng Giai một con đường sáng.

Nếu anh đã không nóng không lạnh với cô, vậy chỉ có thể mượn tay Nhan Tuyết để châm thêm một mồi lửa.

Lòng cô đầy tính toán, từng bước thận trọng, nhưng suy nghĩ kỹ lại, mục đích lại chỉ là để khiến anh động lòng.

Không khỏi cảm thấy bản thân thật nực cười, nếu giáo viên ở Thiển Xuyên biết cô dùng trí thông minh của mình vào phương diện này, chắc chắn sẽ hối hận về lời khuyên đã cho cô lúc trước.

— Tránh xa họ ra một chút.

Quay trở lại thế giới của mình, đi trên con đường gian nan mà một học sinh nghèo nên đi.

Cố gắng thi thật tốt, vào một trường đại học tốt, cuối cùng trở thành một nhân viên để cho đám con nhà giàu lựa chọn.

Nhan Tuyết đang cười nói với Tông Độ về hoạt động du học sắp tới mà trường Thiển Xuyên sẽ tổ chức.

Khóe mắt cô ta đã sớm liếc thấy Lăng Giai ở cách đó không xa, nhưng cô ta không để tâm.

Bố mẹ hai bên đều có mặt, Tông Độ sẽ không đến mức làm cô ta khó xử trong trường hợp này.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lăng Giai lại khập khiễng bước tới, tóc tai cô rối bù, mắt cá chân sưng đỏ thấy rõ.

Lăng Giai diễn rất đạt, đặt mình vào vị trí thảm hại nhất, đi đến trước mặt Tông Độ, rồi lại như vừa nhận ra không đúng hoàn cảnh, ánh mắt hoảng hốt đầy vẻ có lỗi nhìn về phía các bậc trưởng bối rồi lại nhìn Nhan Tuyết, cuối cùng cúi mắt, run giọng nói: "Xin lỗi, em không phải... không phải cố ý làm phiền anh vào lúc này, em chỉ là... chỉ là đau quá."

Đôi mắt ngấn nước long lanh, hàng mi dài hoàn toàn ẩm ướt, đáng thương nhìn chàng trai trước mặt.

Anh cụp mắt xuống, bộ vest đen trên người càng làm toát lên khí chất lạnh lùng.

Chỉ là ánh mắt anh, thay vì nói là đang nhìn cô, thì đúng hơn là đang nhìn con rắn nhỏ trên cổ tay cô.

Anh im lặng một lúc lâu.

Lâu đến mức Nhan Tuyết không nhịn được, bèn gọi tài xế nhà mình tới.

Chắn trước mặt Tông Độ, cô ta nói: "Để tài xế đưa cô ấy về nhé?"

Tông Độ không nhìn cô ta, giọng nói lạnh nhạt lạ thường, đáp một tiếng không cần.

Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của các bậc trưởng bối cách đó không xa.

Bốn cặp mắt đồng thời nhìn sang.

Ánh mắt vốn lạnh nhạt của Tông Độ bỗng trở nên triền miên quyến luyến.

Sau đó, anh cúi người, bế bổng Lăng Giai lên.

Lăng Giai đưa tay vòng qua vai anh.

Tà váy tựa tuyết rơi, nhẹ nhàng buông xuống từ vòng tay anh.

Chiếc váy này vốn không tính đến chuyện có bị hớ hênh sau khi được bế kiểu công chúa hay không, dây váy trễ xuống, phần cổ áo cũng bị xô lên, Lăng Giai vô thức nép vào lòng anh, cả người thân mật áp sát.

Sau đó cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi đôi chút.

Vẻ mặt của bố mẹ Nhan Tuyết rất khó coi.

Vẻ mặt của Tông Tại Tề và Hàn Kim Hạ lại vẫn như thường.

Theo họ, cảm nhận của bố mẹ Nhan Tuyết không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Suy cho cùng, người cần cuộc hôn ước này nhất chính là nhà họ Nhan.

Nhan Tuyết ngăn anh lại, lần đầu tiên làm trái lời anh.

Lại nhấn mạnh một lần nữa: “Tài xế có thể đưa cô ấy về.”

Lăng Giai vùi mình trong lòng Tông Độ, ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh nhạt trên người anh.

Ngón tay đặt trên vai anh nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bộ vest.

Là một sự quyến rũ thầm lặng, Tông Độ cảnh cáo mà giữ chặt eo cô.

Lăng Giai ngoan ngoãn dừng tay, cuộn tròn trong lòng anh.

“Tôi cũng nói lại lần nữa.”

Giọng anh lạnh lẽo đến cùng cực, sự không vui hiện ra rõ ràng.

Đứng bên ngoài lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta lần đầu tiên.

Chỉ là ánh mắt đặc biệt lạnh lùng, như thể đang nhìn một vật vô tri.

“—Tránh ra.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc