Anh xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng Cố Yến Trì cực kỳ mệt mỏi.
Còn may hiện giờ anh đã tỉnh táo chút, nếu không với dáng vẻ áo trắng phiêu bay, kiễng chân sải bước, ánh mắt lơ đãng đột nhiên xuất hiện của Chu Kiều, vừa nhìn còn tưởng là ma quỷ xuất hiện đó!
"Chu Kiều." Giọng nói của Cố Yến Trì vô cùng bất đắc dĩ: "Khuya rồi, cậu không lo ngủ đi, cạy khóa phòng tôi rồi đi qua đi lại trong này làm gì?"
Chu Kiều lại như không nghe thấy lời anh nói, hết mò phải rồi lại mò trái, chân trần 'phiêu' đi ban công rồi lại 'phiêu' lại vào phòng, đi đến trước giường của Cố Yến Trì, còn đi đôi dép của anh vào rồi lại cởi ra, sau đó sắc mặt cậu như kiểu ngây thơ vô số tội mà nhìn anh chằm chú.
Cố Yến Trì: "..."
Rồi hiểu, giờ anh đã nhận ra, cậu nhóc này chắc là bị mộng du rồi!
Anh nhìn thấy cảnh này cũng đau đầu mà nhíu mày lại, bỗng góc áo của Cố Yến Trì bị cậu vén lên.
"Chu Kiều..."
"Suỵt~"
Chu Kiều đặt ngón trỏ lên khóa môi mình, thần thần bí bí suỵt một tiếng, tiến sát vào Cố Yến Trì dùng mũi ngửi ngửi, giống như cuối cùng đã tìm được thứ gì đó rất quan trọng, khẽ thở nhẹ một hơi, đưa tay ra sau đó lao vào lòng của Cố Yến Trì.
Cố Yến Trì: "???"
Chu Kiều nỉ non: "Buồn ngủ á."
Cố Yến Trì vừa định muốn đẩy cậu nhóc trong lòng mình ra rồi bế lại vào phòng của cậu, bèn bị đối phương mạnh mẽ ôm chặt lấy eo mình.
Một lúc lâu, Chu Kiều mới buông tay ra, mãn nguyện ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Cố Yến Trì, uyển chuyển chu môi lên nói: "Ông xã ơi." Sau đó kéo tay của Cố Yến Trì đặt lên eo của mình: "Ông xã ơi, ôm cái đi mà."
Cố Yến Trì: !!!
Anh giật phắt tay lại và đẩy Chu Kiều ra, trong phút chốc anh thậm chí còn nghi ngờ rằng Chu Kiều căn bản là đang cố ý bài trò quái đản, cái gọi là mộng du chỉ là đang giả vờ mà thôi!
Tuy nhiên người bị đẩy ngã xuống đất căn bản không dậy, chỉ lật người một cái, ôm lấy đôi dép của anh liền co rúc lại nằm ngủ yên bình tại góc giường.
Cố Yến Trì: "..."
Cố Yến Trì hai tay chống nạnh, tức giận nhưng lại nhìn cậu rồi ngẩn ra cười.
Giương mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn đành chấp nhận số con sen bế Chu Kiều quay lại vào phòng cậu.
…
Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Chu Kiều có một giấc ngủ an ổn đến lạ. Chỉ là sáng sớm tỉnh dậy, canh tay cậu có một vết bầm tìm, đụng nhẹ vào cũng thấy đau. Không chỉ là cánh tay, xương hông bên trái cũng vậy, thẩm chí vết bầm tím còn có chút đỏ của máu. Chu Kiều vén áo lên xem tới xem lui, cũng không quá để ý. Từ nhỏ cậu đã có bệnh mộng du, thức dậy trong tình trạng cơ thể đầy vết bầm thế này cậu cũng đã quen rồi. Vừa muốn buông vạt áo xuống, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Yến Trì đứng như như bất động ngày phòng ngủ chính, trước là biểu cảm kỳ lạ nhìn mình, sau là ánh mắt anh hình như nhìn đến vết bầm bên xương hông rồi khẽ cau mày, ánh mắt ấy thoáng có chút kinh ngạc.
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Cố Yến Trì, cậu đã đoán biết được hôm qua mình mộng du đã làm ra những chuyện gì, mà những vết bầm trên người của cậu, hết chín phần là có liên quan đến đối phương rồi.
"Tôi có bệnh mộng du, nếu có làm gì không phải, mong anh đừng để bụng." Nhớ lại trước khi trọng sinh, cũng bởi vì mộng du nên mối quan hệ của hai người họ mới tiến xa hơn một bước, phát sinh chuyện chăn gối, Chu Kiều ngay lập tức có chút gượng gạo nói: "Tôi... Đêm qua tôi..."
"Sáng muốn ăn món gì?" Cố Yến Trì né tránh ánh mắt của Chu Kiều, quả quyết chuyển đổi đề tài nói chuyện, vừa nói vừa bước đi vào hướng nhà bếp.