Bé Yandere Của Tổng Tài Cố Chấp Thiên Vị

Chương 8: Gặp luật sư

Trước Sau

break
Chu Kiều lẳng lặng buông vạt áo xuống: "Tôi có nấu món cháo bí đỏ..."
Nghe thế, Cố Yến Trì khựng bước chân lại, xoay người nghi hoặc nhìn về hướng Chu Kiều.
Chu Kiều gãi gãi đầu: "Cảm ơn anh đêm qua đã cho tôi tá túc một đêm, tôi về đây."
Nói rồi, không đợi Cố Yến Trì trả lời, cậu đã nhanh chóng quay người chạy ra trước cửa ra vào, nhanh tay thay giày rồi đi.
Chu Kiều chạy một hơi thẳng đến thang máy, ôm đầu ngồi xổm trong buồng thang máy. Một mặt rầu rĩ không biết đêm qua mong du đã làm ra những chuyện gì, một mặt lại khổ sở vì bản thân cứ vô ý thức có những hành vi như cô vợ bé bỏng.
"Cố Yến Trì tên đàn ông này thật sự là có độc mà! Chu Kiều à Chu Kiều, nhất định nhất định phải tránh xa anh ấy ra một chút." Chu Kiều âm thầm trịnh trọng cảnh cáo bản thân mình "Đừng có quên, mày trọng sinh như thế nào."
Thang máy đến lầu một, Chu Kiều đứng dậy đi ra khỏi buồng thang máy. Rời khỏi nhà của Cố Yến Trì, Chu Kiều không đi đâu hết mà bắt xe về thẳng nhà họ Chu. Vào tầm giờ này, từ sớm Chu Bác Hàng đã đi đến công ty rồi, Chu Cẩn Mộc còn đang ngủ, cũng chỉ có Phương Viện đang cắm hoa ở phòng khách.
Nhìn thấy Chu Kiều đi vào, sắc mặt Phương Viện khẽ trầm xuống: "Chả trách mới sáng sớm đã bị tiếng quạ đen làm ồn đến mất không ngủ được, tôi còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra là cậu cả nhà họ Chu của chúng ta quay về."
Chu Kiều không thèm đếm xỉa đến cô ta, trực tiếp lên lầu đi vào phòng mình, cầm điện thoại rồi liền chạy xuống lầu, đi ra ngoài quét mã thanh toán tiền taxi cho tài xế, đang định quay người về nhà thì bỗng bị nước gạo thấm ướt cả người.
"Ối!" Chu Kiều là người bị hoảng mà còn chưa kêu la, người đi tát nước người khác ngược lại đã vờ như không cẩn thận vấp ngã làm rớt thao trong tay nói: "Chu cha, xin lỗi xin lỗi cậu cả nhé, tôi vừa rồi không cẩn thận vấp chân một cái, tôi không phải cố ý hất nước vào người cậu đâu nhé, xin lỗi xin lỗi nha!"
Chu Kiều lau đi những giọt nước trên mặt mình, ánh mặt cậu xẹt ngang qua người giúp việc thím Ngô, luôn mồm không ngừng nói xin lỗi nhưng ánh mắt lại khinh khi người khác, rồi lạnh lùng nhìn về Phương Viện đang ngân nga hát dường như không hay không biết chuyện gì. Không nói thêm lời nào, cậu lượm cái thao trên mặt đất, bước đi đụng cái phịch vào người thím Ngô thẳng tiếng vào nhà bếp hứng một thao nước rồi đổ lên đầu của Phương Viện.
"Á!" Phương Viện kinh ngạc kêu lên né tránh, nhưng vẫn bị hất ướt cả người, tức đến hoa dung thất sắc*, cả người run lên: "Chu Kiều, mày điên hả?!"
“Choang"”
Chu Kiều ném cái thao trong tay xuống đất, con mắt hung ác nham hiểm. Cậu cong khóe môi lên, quay lưng lên lầu, mặc cho Phương Viện ở dưới lầu tức điên dẫm chân mắng chửi, cậu cũng chả thèm quan tâm.
Vào phòng mình cậu thay xong quần áo, Chu Kiều lẳng lặng đi đến phòng làm việc.
Mở máy tính, copy đoạn video đêm qua Chu Cẩn Mộc phách lối lăng nhục cậu lại, kể cả câu nói lúc sau cậu mia mai Chu Bác Hàng.
Sau khi xóa đi đoạn video gốc, xác nhận bên ngoài cửa không có ai, Chu Kiều rón rén đi ra khỏi phòng làm việc lại đi xuống lầu lần nữa.
Dưới lầu đã không nhìn thấy bóng dáng của Phương Viện nữa, thím Ngô nhìn thấy Chu Kiều xuống lầu, động tác lau dọn khựng lại, cúi đầu. Nhìn bộ dáng giống như đang khiếp sợ, nhưng thực sự thì không xem Chu Kiều ra gì.
Chu Kiều thích thú nhướng mày. Cậu vừa định đi qua đó thì bỗng nhiên Chu Cẩn Mộc từ dưới lầu xông đến đá một cước, cũng may cậu phản ứng nhanh tránh ra nên mới không bị cậu ta đá trúng sau eo.
"Chu Kiều!" Một cước này của Chu Cẩn Mộc không đá trúng, cậu ta bèn xông đến túm lấy cổ áo của Chu Kiều: "Mày con mẹ nó còn dám quay về đây ư, món nợ đêm qua tao còn chưa tính sổ với mày, hôm nay mày lại dám bắt nạt mẹ của tao, mày tự tìm chết rồi!"
Chu Kiều siết chặt cổ tay của Chu Cẩn Mộc: "Bỏ ra."
Ánh mắt lạnh như ánh mặt trăng tĩnh lặng chưa đầy căm phẫn, khoảnh khắc nào đó, Chu Cẩn Mộc có chút bị khí thế của Chu Kiều trấn áp, vô ý thức buông tay ra, đợi đến khi hoàn hồn lại, Chu Kiều đã một đi không thèm ngoảnh lại.
Cảm giác mình bị người khác khinh khi, Chu Cẩn Mộc tức đến đỏ mặt tía tai, quay qua trút giận đá một cái vào cái thao.
"Cái thằng điên đó uống lộn thuốc rồi hả!"
Thím Ngô không nói gì, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, dường như chỉ trong bỗng chốc, tính tình Chu Kiều thay đổi lớn, biến thành một con người khác vậy.
Trước đây cảm thấy cậu có âm khí trầm trầm, hiện giờ là triệt để nổi điên bất chấp tất cả mọi thứ. Mặc dù Chu Kiều không làm gì thím Ngô, nhưng ánh mắt lúc rời đi của Chu Kiều khiến bà ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Cậu chủ điên càng điên rồi, đôi mắt như con quỷ, càng thêm không giống người bình thường.
Chu Kiều thì lại không biết là những người này đã xem cậu từ xem như một thằng điên biến thành một con quỷ rồi, cậu vội vã đi gặp một người, đó là... Quan Sanh, là luật sư ủy thác mà năm đó mẹ cậu nhờ công chứng tài sản.
Có điều khiến cậu không ngờ được lại gặp phải Cố Yến Trì ở văn phòng luật sư của Quan Sanh.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc