Bé Yandere Của Tổng Tài Cố Chấp Thiên Vị

Chương 6: Tại sao anh giúp tôi

Trước Sau

break


Chu Kiều không hề câu nệ, cậu theo sau lưng Cố Yến Trì đánh giá căn hộ chung cư này. Diện tích hơn một trăm mét vuông, trang thiết bị và cách bố trí là kiểu phong cách Tây Âu thông thường, trừ cửa sổ kiểu Pháp. Căn biệt thự mang phong cách đơn giản và bình thường hơi cứng nhắc, có màu đen, trắng và xám, đối lập với tính cách của Cố Yến Trì.
Chu Kiều có chút bất ngờ, kiếp trước căn biệt thự mà hai người bọn họ ở không phải như thế này, cũng là lúc này mới phát hiện ra, mấy năm mà hai người họ sống chung, cũng chẳng khiến cậu hiểu rõ về con người của Cố Yến Trì.
"Phòng dành cho khách ở ngay cạnh phòng làm việc của tôi, cậu ở căn phòng đó nhé, có cần gì thì cứ nói." Cố Yến Trì dẫn cậu đến phòng dành cho khách, đích thân trải giường cho cậu, mở sẵn điều hòa, xong hết mọi thứ mới xoay người rời đi: "Trong phòng có sẵn phòng tắm, yếu phẩm sinh hoạt cá nhân thông thường đặt ở trong tủ đều là đồ mới, cậu ăn xong bánh kem thì đánh một giấc ngon nhé..."
"Dạ thì là..." Thấy Cố Yến Trì khựng lại, Chu Kiều mới nói: "Cháu không có quần áo khác để thay."
Cố Yến Trì nhìn lên nhìn xuống thân hình hơi thon gầy của Chu Kiều: "Đợi chút." Sau đó anh tùy ý lấy một bộ đồ ngủ và quần lót mới đưa cho Chu Kiều, có chút ngập ngừng nói: "Quần lót chắc là có chút hơi rộng, cậu..."
Chu Kiều giựt lấy nói: "Cảm ơn ạ!"
Cố Yến Trì thấy phản ứng của cậu rất đáng yêu, dùng tay vỗ nhẹ đầu Chu Kiều, sau đó mới rời đi vào phòng làm việc của mình.
Chu Kiều không hề tắm gội, vứt quần áo lên giường, xoay người đi ra ban công, sờ lấy gói thuốc bị dẫm đạp trong túi quần, rút ra một điều đặt vào trong miệng, sau đó mới phát hiện là bật lửa rớt mất tiêu rồi.
"Mẹ nó!"
Phiền muộn quá nên cậu túm tóc mình, Chu Kiều xoay lưng đi vào phòng kiếm, kết quả là Cố Yến Trì không hút thuốc, trong nhà những món đồ như gạt tàn thuốc, bật lửa căn bản đều không có, cậu đành đi đến nhà bếp mở bếp gas lên để châm điếu thuốc.
Mời vừa ngồi lên ghế sofa chưa hút được hai hơi, Cố Yến Trì đã đi ra, nhìn dáng vẻ hút thuốc nhả khói của Chu Kiều, anh khựng bước chân mình lại, đi qua muốn giựt lấy điếu thuốc của cậu, lại bị Chu Kiều nhanh nhẹn né tránh.
"Con nít con nôi bày đặt hút thuốc?" Giọng điệu của Cố Yến Trì hiếm khi có chút nghiêm khắc.
Chu Kiều không lo ngại gì mà phun một đám khói về phía anh: "Con nuýt nào hai mươi tuổi hả?"
Cố Yến Trì nín thở nhắm mắt, lập tức xụ mặt xuống. Lần này anh không cho Chu Kiều có cơ hội né tránh, trực tiếp xông lên đoạt lấy điếu thuốc trên tay cậu dập tắt sau đó ném vào thùng rác.
Chu Kiều chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Cố Yến Trì. Nói thật thì cậu có hơi bị dáng vẻ này của anh trấn áp. Đặc biệt là khi đã nhiều năm cậu giả bộ ngoan ngoãn thế rồi, gần như là không tự chủ được hành động, thấy anh liền muốn thu lại nanh nhọn của mình.
Tùy vậy đó cũng chỉ trong một khoảnh khắc thôi, không đợi Cố Yến Trì nói thêm gì, Chu Kiều quay hướng thẳng cửa ra mà đi.
"Cháu muốn làm gì?" Cố Yến Trì cau mày nói.
"Quay về." Chu Kiều trả lời thẳng mà không thèm nhìn lại.
"Chu Kiều." Âm thanh sắc bén vọng đến khiến Chu Kiều dừng bước chân, Cố Yến Trì đi về hướng cậu: "Cậu cố ý à."
Chu Kiều đưa lưng mình về phía anh không lên tiếng.
Cố Yến Trì đi đến trước mặt của Chu Kiều, cúi đầu nhìn cậu: "Chỉ có đồ ngu mới tự đắm mình trong trụy lạc để trả thù kẻ khác."
Chu Kiều: "..."
"Bây giờ và ngay lập tức, quay về phòng tắm rửa đi ngủ." Cố Yến Trì xoay người đi về phía phòng ngủ: "Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Kiều dựa lưng vào tường rồi rút ra một điếu thuốc, nhưng lại không châm thuốc.
Tự đắm mình trong trụy lạc? ( tự hành hạ bản thân)
Để trả thù người khác?
Hớ...
Đây chỉ là kết quả của hàng nghìn thử thách và cái cuộc sống khổ nạn lặp đi lặp lại. Cũng không biết từ khi nào, nó đã trở thành một phần bản tính của cậu, chỉ có ở trước mặt người mà cậu quan tâm cậu mới khiêm tốn chút, nhưng hiện tại, người mà cậu quan tâm, đang nằm một mình lạnh lẽo dưới mặt đất tại nghĩa trang công cộng.
Một lát sau, Chu Kiều mới vứt điếu thuốc đi vào phòng mình.
....
Cùm cụp cùm cụp...
Cố Yến Trì bị giật mình tỉnh giấc còn có chút mơ màng, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại là có người đang cạy khóa.
Cố Yến Trì "???"
Cái thằng nhóc này, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà làm cái gì thế?
Anh bật dậy vỗ vào mặt mình mấy cái, đang định mở cửa, đã nghe thấy âm thanh cạch cạch, cửa phòng bị đẩy mở, Chu Kiều như mong du mà đi vào phòng.
Cố Yến Trì mặt chữ a mồm chữ o nhìn cậu...
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc