Âm thanh trầm thấp mỏng manh, du dương như tiếng dây đàn bị người khác đè xuống, trầm lặng mà khiến trái tim người khác rung động.
Đôi mi Chu Kiều khẽ chuyển động lên xuống, đôi tay vô thức siết chặc hai bên thành ghế, mùi bạc hà trên người anh phảng phức xộc vào mũi cậu, lại khiến trái tim nhỏ bé của cậu rạo rực.
Chu Kiều kiềm hãm hơi thở của mình, cắn răng quay ngoắt sang một bên khác.
Thái độ của cậu giống như một chú nhím nhỏ, thấy ai đến gần cũng đều dùng những gay nhím sắc bén đâm người đó. Song, Cố Yến Trì không thèm để ý chút nào, giúp cậu đóng cửa xe lại, sau đó vòng qua đầu xe đi vào buồng lái xe.
Chu Kiều quay đầu hướng về cửa kính xe nói: "Cố Yến Trì, tại sao chú lại giúp cháu?"
Dù sao giờ không phải là kiếp trước, tại thời điểm này trước khi cậu trọng sinh. Nói một cách nghiêm túc mối quan hệ giữa hai người họ cũng không được coi là quá thân quen. Ngoại trừ lúc cậu vừa mới quay về nhà họ Chu có cơ duyên gặp mặt qua một lần, sau đó là lần này, có thể nói là họ thật sự không có mối giao tình nào.
"Không vì sao cả, cảm thấy chướng mắt hành vi của những người đó nên giúp thôi." Cố Yến Trì lái xe ra khỏi nhà để xe.
Chu Kiều thu lại tầm nhìn, xoay đầu nhìn thẳng phía trước, cảm xúc trên gương mặt rất lãnh đạm: "Ờ." Khựng lại một lúc cậu lại nói: "Hôm nay thật ra, là sinh nhật lần thứ hai mươi của cháu."
Cố Yến Trì có chút kinh ngạc nhìn cậu một cái, nhưng cũng không nói gì.
Chu Kiều cúi đầu xuống cũng không nói thêm gì, lại vô ý thức khảy ngón tay của mình, đôi mắt u ám đầy vẻ đáng thương khiến cậu bất giác thể hiện rõ tủi thân, não nề trên khuôn mặt với Cố Yến Trì.
"Dừng ngay đầu đường đi, cháu..."
"Cháu có chỗ nào để đi hay sao?" Không đợi Chu Kiều nói hết câu, Cố Yến Trì đã cất lời cắt ngang lời nói của cậu: "Tôi ở có một mình, chỗ ở cũng khá rộng, cho cháu ở ké hai ngày cũng không phải là vấn đề gì lớn."
Chu Kiều quay đầu nhìn Cố Yến Trì, lông mày khẽ chau lại.
"Sao thế?" Cảm giác được Chu Kiều đang nhìn mình, Cố Yến Trì nhướng mày hỏi.
"Không có gì." Chu Kiều quay đầu đi, nói: "Chỉ là cảm thấy, còn người của chú thật vô cùng quái lạ."
Cố Yến Trì cười nhẹ một tiếng: "Cháu cứ xem đây như là sự sôi nổi của một chàng trai trưởng thành đi."
Chu Kiều: "..."
Thiệt là không tiếp tục nói chuyện tiếp được mà.
Có lẽ đây là vấn đề khác biệt thế hệ chăng???
Cách ba tuổi như cách một thế hệ, còn giữa cậu và anh lại cách nhau đến sau tuổi, vậy thì không còn là khác biệt thế hệ rồi mà là khoảng cách thế hệ.
Thái độ im lặng của Chu Kiều, Cố Yến Trì liếc mắt là đi ruốc trong bụng. Anh lắc lắc đầu, dừng xe ngay bên đường, nói: "Ngồi yên đây đợi tôi quay lại."
Chu Kiều gật đầu một cái, chẳng chút hiếu kỳ. Tuy nhiên khi Cố Yến Trì quay lại, liền đưa cho cậu một cái bánh kem lớn hơn lòng bàn tay một chút.
Chu Kiều: "???"
"Sinh nhật vui vẻ nhé cậu nhóc." Cố Yến Trì đưa tay xoa xoa đầu Chu Kiều, cảm thấy tóc cậu mềm mại, liền xoa xoa thêm một cái.
Chu Kiều nhìn cái bánh kem trên tay, bặm môi không nói.
Cố Yến Trì là thế đó, vừa tuấn tú vừa ấm áp, lơ đãng chút sẽ khiến cho bạn cảm động đến mức rơi những giọt nước mặt vui mừng.
Kiếp trước cậu cũng là vì thế mà đã đắm chìm vào sự quan tâm dịu dàng này, ấy thế mà khi quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện, dịu dàng kia không phải là đặc biệt dành riêng cho ai cả, đôi phương chỉ đơn thuần có tính cách dịu dàng biết cách quan tâm mà thôi.
Có lẽ khi ở cùng cậu, anh chú trọng đến tuổi của đối phương, nên không tiện từ chối, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý chăng?. Dù sao ở kiếp trước, trong mấy năm ở với nhau, đa phần bọn họ đều chỉ là hôn nhau ôm ấp ủ ấm, thật sự số lần làm đến bước cuối cùng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Cảm ơn." Chu Kiều thỏ thẻ nói lời biết ơn, lại lần nữa nhìn về hướng cửa sổ, cậu không muốn cho Cố Yến Trì thấy khóe mắt mình đang ươn ướt, đỏ hồng.
Cũng tốt...
Dù sao thì với lập trường hiện tại của hai người họ, cậu cũng không có ý định phát triển xa hơn với đối phương. Thì... cứ vậy cũng được.
Hít thở sâu, Chu Kiều kìm nén tâm tình háo hức trong lòng mình xuống.
Sau khi trọng sinh, cậu cũng không cần đến cái thứ gọi là tình yêu, cậu chỉ muốn khiến kẻ thù của mình xuống địa ngục.
...
Cố Yến Trì không hề dẫn Chu Kiều đến biệt thự mà trước khi trọng sinh cậu đã sống, mà đi đến chung cư gần công ty. Chỗ này kiếp trước Chu Kiều chưa từng đến, nhưng cậu biết nơi này, đôi khi Cố Yến Trì tăng ca sẽ ở lại chỗ này.
"Vào đi." Cố Yến Trì lấy cho Chu Kiều một đôi dép, sau khi thay xong, bèn dẫn cậu đi vào bên trong: "Cậu cứ xem đây là nhà của mình, cứ thoải mái đi không cần quá câu nệ."