Bé Yandere Của Tổng Tài Cố Chấp Thiên Vị

Chương 4: Gặp lại anh

Trước Sau

break

Chu Bác Hàng dương như không thể ngờ Chu Kiều dám trả treo lại, tức khắc giận đến đỏ hết cả mặt.
"Mày nói cái gì?" Chu Bác Hàng nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt, nhìn Chu Kiều không còn vẻ sợ sệt đã từng có, nghiêm khắc nói: "Mày lặp lại một lần nữa cho tao nghe!"
"Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?" Chu Kiều cười khẩy, rõ ràng là bị ánh mắt của ông ta dọa đến phát run, lại nghênh ngang bất khuất đón lấy ánh mắt ấy không hề tránh né: "Ông chẳng qua là thằng trai bao, nghèo rớt mồng tơi từ trong hốc núi đi ra. Nếu không phải mẹ của tôi bị mù mới đồng ý gả cho ông thì liệu ông có ngày hôm nay hay không?"
"Mày..."
"Ông nghèo đến mức không có một xu dính túi, ông cho là con đàn bà Phương Viện này thật lòng yêu ông hay sao? Vậy tại sao năm đó lại không cướp ông lại ở rể nhà họ Phương chứ?" Chu Kiều hung hăng trừng mắt nhìn Chu Bác Hàng: "Ông chính là thứ lang sói khoác lên mình bộ da người, những thứ ông hiện có bây giờ đều là của mẹ tôi, đều nhờ nhà họ Lãnh cho ông, ông dựa vào cái gì mà bắt con của bà cút khỏi nơi này, ông xứng hay sao?"
"Mày... là thằng xấc xược!"
Lời nói của Chu Kiều vô hình trung chọc vào sống lưng của Chu Bác Hàng, dẫm phải đuôi hồ ly của ông ta, sắc mặt ông ta ngay lập tức tái xanh, cũng không kịp nghĩ đến nơi này là đâu, xông lên muốn ra tay đánh người.
Cố Yến Trì đưa tay ra đỡ lấy tay của Chu Bác Hàng.
"Yến Trì cậu tránh ra, hôm nay tôi không đánh chết cái thằng hỗn xược này không được mà!" Chu Bác Hàng vô cùng tức giận.
Cố Yến Trì tóm chặt tay của Chu Bác Hàng không chịu buông lỏng, mà lại nghiêng đầu hỏi Chu Kiều: "Tại sao lại đánh nhau thế?"
"Bởi vì..." Lời nói của Cố Yến Trì khiến Chu Kiều giật nảy mình, bộ dáng cậu láu lỉnh lại có chút uất ức: "Tên kia nói tôi bước đi quá nặng, khiến cho bụi bay dính vào giày của nó, rồi nó cho người nhấn đầu tôi xuống, bảo tôi phải liếm sạch giày của nó."
Lời vừa nói ra, Chu Kiều đau khổ nhắm mắt lại, nhất thời tự thấy chán ghét bản thân mình.
Chu Kiều à Chu Kiều, cái người này không phải là nơi che mưa chắn gió cho mình đầu, tại sao lại vô ý thức đón ý nói hùa giả ngoan ngoãn chứ?
Mình đã chết một lần rồi đó...
Tại sao còn không thể học cách tự lo lấy mình chứ?
Cố Yến Trì lại không hề yêu mình, dù cho có trọng sinh lại lần nữa, sau năm mười năm hay hai mươi năm...
Có điều... Thật sự sẽ không hay sao?
Một chút cũng sẽ không hay sao?
Không...
Dù cho sẽ yêu mình thật lòng, thì anh ấy cũng là em trai họ của Phương Viện, không nghe thấy Chu Cẩn Mộc gọi anh ấy là chú họ hay sao?
Bọn họ mới là người một nhà.
Chu Kiều à đừng có vờ ngớ ngẩn nữa đi...
Trong đầu Chu Kiều đấu tranh, Cố Yến Trì lại không hề hay biết, khóe môi anh cong lên nhìn nhóm người Chu Bác Hàng: "Nghe rõ rồi chứ?"
Chu Bác Hàng và Phương Viện thấy thái độ của Cố Yến Trì như thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khuôn mặt của Chu Cẩn Mộc còn in đậm dấu giàu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Yến Trì: "Cậu họ, cháu mới là cháu ngoại trai của cậu, sao cậu lại bảo vệ cho nó chứ? Cậu hãy nhìn mặt của cháu này, chính là bị nó dẫm lên đó!"
Cố Yến Trì dùng tay còn lại vòng qua vai Chu Kiều, vững vàng bảo vệ cơ thể yếu ớt của cậu, ánh mặt lại sắc bén nhìn Chu Cẩn Mộc.
"Là cháu bắt nạt Kiều Kiều trước, cậu ấy phản kháng thì có cái gì không đúng?"
Đương nhiên Chu Cẩn Mộc không phục, nhưng cậu ta lại sợ Cố Yến Trì, cho nền chỉ đành u ám xụ mặt liếc nhìn Chu Kiều không dám nói gì thêm.
Phương Viện vừa muốn phản bác, liền bị Cố Yến Trì cắt lời: "Dượng và dì họ luôn là người khoan dung độ lượng. Hôm nay là sinh nhật của Cẩn Mộc, bọn họ bận việc không đến được, nhưng cũng may là họ không đến được."
"Cố Yến Trì ý em là gì hả?" Phương Viện lập tức hùng hổ nói.
"Chu Kiều, tôi sẽ dẫn đi." Cố Yến Trì lại không thèm đếm xỉa đến cô ta, kéo Chu Kiều quay lưng rời đi.
Cảm nhận được sự kháng cự của đối phương, anh cũng không buông lỏng tay mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
"Chú… chú buông ra đi, cháu không muốn đi với chú!"
Nhân lúc Cố Yến Trì đang loay hoay mở cửa xe, Chu Kiều hất tay của anh ra xoay người bỏ chạy, lại bị anh tóm lấy cổ áo lôi về nhét vào ghế phụ xe.
Chu Kiều nằm bò muốn từ hướng ra trốn đi, bèn bị Cố Yến Trì siết chặt mắt cá chân lôi trở về, còn bị anh nhanh tay thắt luôn dây an toan.
"Cố Yến Trì!"
Cố Yến Trì vươn cánh tay dài kéo lưng ghế phụ, đã có thể cố định chắc chắn cả thân của Chu Kiều vào ghế.
Tay con lại nâng cằm dưới của Chu Kiều: "Nghe lời."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc