Chu Kiều còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị người khác túm tóc nhấn đầu lên giày của Chu Cẩn Mộc.
"Đây là loại giày phiên bản giới hạn, lúc sinh nhật mười tám tuổi của tao ba tặng cho tao." Chu Cẩn Mộc ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt của Chu Kiều: "Mày làm dơ giày của tao rồi, nể tình mày cũng mang họ Chu, chỉ cần mày liếm sạch sẽ giày của tao thì tao thả cho mày đi."
Cảnh tượng quen thuộc từng từng lớp lớp lóe lên trong đầu óc của cậu, kiếp trước Chu Cẩn Mộc cũng dùng cách thức này nhục mạ cậu.
Lúc ấy, cậu không có chút sức chống đỡ nào, chỉ có thể mặc cho Chu Cẩn Mộc đánh mình. Lúc này và kiếp trước, hình ảnh ngạo mạn của Chu Cẩn Mộc trùng lặp lên nhau, máu nóng của Chu Kiều sôi sùng sục.
Cậu cắn răng, đôi mắt cậu đỏ ngầu, đưa tay kéo mắt cá chân của Chu Cẩn Mộc một cái thật mạnh, lập tức khiến Chu Cẩn Mộc “phình phịch” ngã ngửa xuống mặt đất.
Chu Kiều thừa cơ đẩy mạnh người đang áp chế sau lưng mình, rồi tiến lên dẫm mạnh vào mặt của Chu Cẩn Mộc, một dấu chân hằng rõ lên mặt của hắn ta.
"Không phải muốn liếm ư?" Đôi mắt Chu Kiều đỏ ngầu: "Đấy nè, cho mày liếm cho đã cơn ghiền!"
Chu Cẩn Mộc đau đến kêu gào khóc thét, cậu ta tóm lấy chân Chu Kiều, hai người ẩu đả nhau một trận: "Chu Kiều, mày tự tìm chết rồi!"
Một hồi sau tiếng bước chân hối hả vọng đến, rất nhanh vợ chồng Chu Bác Hàng đã chạy đến.
Nhìn thấy Chu Cẩn Mộc bị Chu Kiều đè xuống đánh, tròng mắt Phương Viện trợn tròn như muốn rớt ra, xông tới túm lấy Chu Kiều hất ra thuận tay tát cho cậu một cái. Tuy nhiên cái tát này lại không đánh trúng Chu Kiều, mà năm ngon tay lại in đậm trên mặt Cố Yến Trì.
anh đã che chắn cho cậu.
"Yến Trì!" Nhìn thấy Cố Yến Trì kéo Chu Kiều ra sau lưng bảo vệ, lòng ngực Phương Viện phập phồng kịch liệt: "Em tránh ra! Em không thấy Cẩn Mộc bị nó đánh tới mức nào hay sao mà em còn bảo vệ cho nó?"
"Trước khi đánh người, có phải là nên hỏi cho rõ ràng không?" Lúc nói những lời này, Cố Yến Trì cũng không thèm nhìn Phương Viện, mà là lướt sang cô ta nhìn về hướng Chu Bác Hàng.
"Cậu không hiểu đâu, thằng nhãi ranh này lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, tính cách được nuôi dưỡng trở nên hoang dã." Chu Bác Hàng né tránh ánh nhìn của Cố Yến Trì, chán ghét nhìn Chu Kiều đang đứng sau lưng anh: "Hôm nay là ngày gì mà mày còn đánh nhau ở đây. Còn không ngại mất mặt, cái tính tàn bạo này của mày mà không thay đổi, thì cút ra ngoài cho tao đi."
Chu Kiều cúi thấp đầu xuống, đan chặt những ngón tay lại với nhau, nghe những lời miệt thị chửi rủa quen thuộc.
Động tác này là thói quen của cậu khi nỗ lực kiềm chế.
Dù cho cậu có cố gắng dùng sức níu như thế nào, cũng không thể nào kìm hãm xuống được, nỗi oán hận nuốt chửng lấy cậu, hơi thở của cậu dồn dập, hổn hển gần như thở không nổi.
Trong đầu cậu không ngừng lập đi lập lại bốn chữ nhuộm đầy manh tanh... HUNG THỦ GIẾT NGƯỜI!
Nghe thấy tiếng thở hổn hển sau lưng càng ngày càng nặng nề. Cố Yến Trì thầm hoảng hốt, không thèm đếm xỉa nhưng người đó nữa, quay lưng lại nhìn cậu.
Khi nhìn thấy sắt mặt Chu Kiều trắng bệch mặt không còn chút máu, trán đổ đầy mồ hôi, dáng vẻ hiện rõ hô hấp rất khó khăn. Làm anh sợ hãi, vội vàng đỡ lấy đôi vai thon gầy yếu ớt của Chu Kiều.
"Chu Kiều..."
Chu Kiều ngẩng đầu lên nhìn Cố Yến Trì trước mặt mình bằng cái nhìn mạnh mẽ, đôi mắt phượng xinh đẹp như đang ẩn chứa một vòng xoáy, thâm sâu khó lường, âm trầm đến mức khiến ai nhìn thấy cũng run rẫy.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, nhất thời Cố Yến Trì không biết nên nói gì, tất cả những lời muốn nói ra đều nghẹn ở cổ họng.
Anh dời tấm nhìn xuống những ngón tay đang níu lấy nhau của Chu Kiều, lông mày anh khẽ cong lại thành dấu mủ, anh chìa tay ra nắm lấy tay của cậu, ngăn động tác này của cậu lại.
Chu Kiều rút tay lại đẩy Cố Yến Trì ra, hướng cái nhìn căm thù về phía người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nho nhã nhưng thật ra lại là loại lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú Chu Bác Hàng.
"Biệt thự này là của mẹ tôi để lại, người phải cút khỏi đây là mấy người đó!"
Nếu không phải vẫn còn chút lý trí, Chu Kiều hận không thể ngay lập tức vạch trần những hành vi ác độc buồn nôn của ông ta ra.
Kiếp trước, sau khi cậu biết được chân tướng sự thật đã ngay lập tức muốn báo thù, cuối cùng lại sập bẫy của đối phương, lần này, cậu phải vờn họ từ từ.
Những uất ức và đau khổ mà cậu và mẹ cậu phải chịu, cậu bắt họ phải lại cả vốn lẫn lời!
Đối với hạng súc sinh, nợ máu thì phải trả bằng máu!