Không hề ngoài ý muốn, Nhiễm diên bị hai ngón tay cắm tiết, trong co rút kịch liệt, Quý Thịnh ưu nhã mà rút ra hai ngón tay, kéo ra một đa͙σ chỉ bạc, mật thuỷ dâm mị phun vào lòng bàn tay hắn.
Kiều huyệt đỏ thắm thuỷ nộn vô thức co bóp, mị thịt bị ngón tay mang theo ra ngoài, bất lực phun một cỗ lại một cỗ mật nước trong suốt, Quý Thịnh duỗi tay bỏ đi vải dệt trong miệng Nhiễm Diên, lúc này hắn bức thiết muốn nghe thấy thanh âm nàng động tình.
"Ngô a ~"
Đột nhiên nghe được một tiếng thở dài mềm nhẹ này, vừa kiều mị vừa dễ nghe, chỉ một tiếng đã khiến Quý Thịnh ngứa ngáy đến tận xương, trái tim lại bốc lên khí nóng không khống chế được.
Nhiễm Diên đã không còn sức để nói chuyện, nằm giữa đống quần áo hỗn độn thở hổn hển, cả người nóng bừng, chóp mũi nhỏ nhắn đều thấm mồ hôi.
Có thứ gì đó bị Quý Thịnh bỏ vào huyệt khẩu, thật nhỏ nên gần như không phát hiện được, Nhiễm Diên mẫn cảm vặn vẹo vòng eo, lại bị hắn ôm lấy hai phấn mông tròn trịa mạnh mẽ vuốt ve ở trong tay.
"Thật xinh đẹp, A Diên muốn nhìn không?"
"......Ngươi, ngươi bỏ cái gì vào a ~"
Thanh âm rêи ɾỉ của nàng kiều nhuyễn hư không, rõ ràng là buồn bực kinh sợ, rồi lại cũng giống như đang làm nũng với hắn, Quý Thịnh lập tức cởi bỏ khăn che trên hai mắt nàng.
Đột nhiên bị ánh sáng chói mắt ập vào, nàng run rẩy chớp động lông mi thật dài mở mắt, mắt đẹp ngậm nước sóng sánh lay động liễm diễm tuyệt luân, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Thịnh, trái tim nàng không khỏi rung động.
Ôm mông nhỏ kiều mềm của nàng, đem huyệt khẩu ướt dính nâng lên cao làm nàng có thể nhìn thấy rõ.
"Nhìn một cái, thật đẹp đúng không?"
Nhiễm Diên mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy địa phương tư mật nhất của chính mình, thế nhưng bị hắn cắm hai đoá hoa anh đào màu hồng phấn, môi âʍ ɦộ ướt đẫm ửng đỏ kiều diễm, giữa hoa môi mấp máy rỉ mật thuỷ không ngừng, đoá hoa anh đào nở rộ kia giống như sinh trưởng từ trong mật động ra, mùi thơm nồng nàn mê hoặc nhân tâm.
Hãy còn ở trong dư vị cao trào mới vừa rồi, ngọc thể ngang dọc lại run lên, hoa anh đào ở miệng huyệt thế nhưng cũng run rẩy theo nàng.
"Ngươi mau đem nó lấy ra ngoài!"
Quý Thịnh lộ ra nụ cười tà tứ, ngón tay vuốt ve đoá hoa nơi mật động, quả thật là diễm lệ, vui thích lau một ít dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên cánh hoa, khiến nó tăng phần dâm mị. Không để ý đến Nhiễm Diên kháng cự, ngón tay dính thuỷ dịch hướng về phía dưới hoa huy*t.
"Thật muốn ở chỗ này cũng cắm một đoá hoa, hẳn là sẽ càng mỹ, A Diên cảm thấy thế nào?"
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve lên cúc huyệt của nàng, thân mình Nhiễm Diên nhất thời run lên, kinh ngạc nhìn hắn, ŧıểυ động phía sau cực kỳ chặt chẽ, lại bởi phần lớn mật thuỷ chảy vào, đem nơi đó rửa sạch lóng lánh mê người.
"Nghe nói nơi này và chỗ đó của A Diên mỹ diệu như nhau."
"Ngươi, ngươi đừng xằng bậy, nơi đó, nơi đó sao có thể được!"
Phân không rõ lời của Quý Thịnh là thật hay giả, Nhiễm Diên lại bị hắn doạ đến run lên, nề hà đôi tay còn bị trói chặt, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt đầy nước ai oán trừng hắn.
"Vậy sau này còn muốn Bổn Vương cưới nữ nhân khác hay không, hử?"
Quả nhiên hắn còn ghi hận chuyện đó, một âm cuối cùng trầm giọng mang theo chút bá đa͙σ áp bức, theo đó là bàn tay hắn cắm vào trong cúc huyệt, Nhiễm Diên lập tức hô lên: "Không được không được! Đừng cắm vào! Sẽ chết mất!"
Địa phương kia so với phía trước còn nhỏ hơn nhiều, mới cắm một ngón tay vào đã bị căng đau, được đến đáp án mong muốn, Quý Thịnh liền bỏ qua cho Nhiễm Diên nhát gan, đem mông nhỏ của nàng đặt ở trên phần hông loã lồ của hắn, chỗ kia cự long đã cứng rắn hung mãnh.
"Nếu về sau còn dám nói bậy, Bổn Vương liền dùng nó, cắm vào lỗ nhỏ phía sau nàng, biết chưa?"
Hắn cười đặc biệt ôn nhu, sắc mặt tuấn mỹ đều là biểu tình vừa lòng, cúi đầu hôn lên môi Nhiễm Diên, ý cảnh cáo trong lời nói lại đủ làm người sợ hãi, còn không đợi Nhiễm Diên trả lời, hắn nâng lấy chân nhỏ hư nhuyễn của nàng, đem côn th*t đỉnh vào mật động, bỗng nhiên cắm vào.
Ngay cả hai đoá hoa phấn hồng cũng bị hắn đỉnh tới chỗ sâu trong hoa hồ.
"A!! Quý Thịnh, cái tên vương bát đản này!"
Hoa lộ ướt át trơn trượt dễ dàng cho hắn đâm vào, khác với ngày thường, giờ đây hắn liên tục đâm từng phát lút cán, trong nhất thời khó tránh khỏi khiến Nhiễm Diên chịu không nổi, vòng eo cong lên thét chói tai, cần cổ tuyết trắng ngẩng cao, tóc đen tán loạn vô lực vẽ ra từng độ cung trong không trung.
"ŧıểυ dâm nhi, lại nói lời bậy."
Quý Thịnh đưa đẩy eo trầm giọng cười, nhìn đại bổng của chính mình cắm toàn bộ vào trong bụng nàng, xúc cảm thoả mãn cùng hưng phấn không nói nên lời, mị thịt ấm áp mất hồn bó chặt trên thân gậy làm hắn sắp mất khống chế.
dương v*t cứng rắn to lớn lấp đầy hoa lộ, biên độ ȶᏂασ lộng đưa đẩy cũng không nhanh, chỉ là mỗi một lần cắm vào đều dùng lực mạnh mẽ cắm đảo ở nơi sâu nhất, Nhiễm Diên rêи ɾỉ mị hô, cảm giác được hai đoá anh đào bị cắm đến huyệt đế, đều mau chóng bị quy đầu phá nát.
"Ô ~ ngươi, ngươi chậm một chút! A a~ sao có thể, có thể đem hoa cắm vào a...."
"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì, nhìn thử xem, thuỷ dịch của nàng đều biến thành nước hoa rồi."
Cự bổng của hắn tựa như chày ngọc giã dược, chọc đến Nhiễm Diên mắt cũng hoa lên, hoa huy*t vốn đã tiết qua một lần đúng là mẫn cảm dị thường, bị thân gậy dữ tợn đảo lộng không ngừng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, theo động tác ȶᏂασ cắm nhanh chậm, ở địa phương hai người giao hợp nước bắn ra không ngừng.
Dịch thể vốn nên là trong suốt trơn trượt, lại bởi vì hoa anh đào bị phá nát mà nhiều thêm một tia hồng nhạt, giống như máu xử nữ đêm phá thân đó, nhuộm đầy âʍ ɦộ non nớt của thiếu nữ.