Quả nhiên, cảm giác dã hợp đúng là không bình thường, lấy trời làm màn lấy đất làm giường, ôm ấp nữ nhân mà mình âu yếm dưới sự chứng kiến của thiên địa, làm nàng khóc lóc cầu xin chảy nước không ngừng, khiến Quý Thịnh cảm nhận được sự thoải mái thoả mãn trước nay chưa từng có.
"A a ~ từ bỏ từ bỏ ~"
dương v*t thô dài đột nhiên cường thế xâm nhập mãnh liệt vào mật huyệt kiều nộn ướt đẫm của Nhiễm Diên, mị thịt nơi hoa kính u hẹp bị ma xát đến phát run, cự long nổi đầy gân xanh thẫm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, nhuỵ hoa mềm yếu không ngừng bị va chạm càng thêm nóng ngứa.
"Quá khó tiếp thu rồi.....Ô!"
Mắt đẹp ửng đỏ, hơi nước đảo quanh, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, đôi tay nàng còn bị trói trên đỉnh đầu, thân thể đung đưa mãnh liệt, Nhiễm Diên thở dốc dồn dập, con ngươi mê man nhìn về phía chân trời xanh thẳm không mây, trong mi mắt chỉ còn hoa anh đào tung bay đầy trời.
Huyệt thịt thuỷ nộn co bóp chặt chẽ, không có tiết tấu mà cắn hút côn th*t lớn, cảm giác dâm mị mất hồn không thể tưởng tượng, hắn chỉ dựa vào bản năng nắm lấy eo thon của Nhiễm Diên, mạnh mẽ đưa đẩy, đâm cắm làm nước mắt nàng như hạt châu rơi không ngừng.
"Nàng biết không, nàng khóc càng nhiều, ta càng muốn hung hăng làm nàng."
"Ô ô! Ngươi hỗn đản!"
Lúc này Nhiễm Diên quả thực là cực kỳ xinh đẹp.
Cho dù đang khóc lóc, hai má ửng hồng như đào mọng nước, trong mắt lại không giấu nổi vẻ mê ly, lộ ra một tia vui thích cùng bất lực mà hắn đem lại cho nàng, tóc đen như lụa tán loạn trên mặt đất, thân trên xiêm y mở tung, dưới xương quai xanh tinh xảo lả lướt là ngực nhũ đẫy đà oánh mềm.
Đặc biệt bụng nhỏ bị hắn dùng dương v*t ȶᏂασ lộng không ngừng, bụng nhi trắng nõn bằng phẳng gồ lên một khối, mấy đoá hoa anh đào rơi xuống thân nàng, cánh hoa màu đỏ hồng, càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng.
Quả thực là băng cơ ngọc cốt, diễm dật vô song, dụ Quý Thịnh dùng tay miêu tả từng đường cong đẹp nhất thế gian này.
Nàng điên cuồng lắc đầu kêu khóc, hoàn toàn là một bộ dáng không chịu nổi sắp cao trào vui thích ngập đầu, toàn bộ mật nội bao bọc dương cụ co rút một trận mãnh liệt, loại cắn hút chặt chẽ này đủ để cho bất kỳ nam nhân nào mất khống chế, may mà Quý Thịnh với sức chịu đựng kinh người nhịn xuống ý nghĩ bắn tinh.
"Muốn tiết sao? A Diên luôn nhanh như vậy, thật không ngoan."
Một kích trí mạng, đâm đến Nhiễm Diên rùng mình ngưỡng cao cổ, vô lực há to miệng, lại không phát ra được nửa điểm thanh âm, mắt đẹp ngập nước tràn ngập hoảng sợ, thần trí như tan rã.
Hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, chỗ sâu trong mật nội tức khắc tiết nước ào ạt, đáng lẽ dâʍ ŧᏂủy̠ vốn nên phun ra, lại bị cự long của hắn tắc hết ở trong hoa huy*t.
Nhiễm Diên thân mình lung lay sắp đổ xuống mặt đất, đôi mắt nhắm chặt hàng mi dài run rẩy, má đào nhiễm nước mắt càng thêm ửng đỏ diễm dã, hô hấp mỏng manh dồn dập, nàng hiển nhiên đã ngất.
"Chậc chậc, mới vậy đã không chịu nổi? Tê, mυ"ŧ thật chặt, thật là dâm dãng, tất cả đều là nước."
"Cắm sâu như vậy, hẳn là A Diên lại có cảm giác đi?"
Hơi thở nặng nề bá đạo mang theo tia mát lạnh nhàn nhạt phất vào trên ngọc dung nàng, hắn ôn nhu vén sợi tóc nàng bị mồ hôi tẩm ướt, lưu luyến hôn lên từng tấc mặt mày nàng, tựa như muốn dùng cách thức này làm nàng tỉnh táo.
"Sao lại khóc rồi?" Rời khỏi miệng nhỏ đỏ thắm của nàng, Quý Thịnh liền dùng môi mỏng hôn lên khoé mắt nàng đầy nước.
Bụng dưới vừa tê vừa đau, Nhiễm Diên hiển nhiên là không chịu nổi, nằm ở dưới thân Quý Thịnh run run rẩy rẩy, thanh âm mềm mại khóc lóc cầu xin: "Rút, rút ra đi, thật là khó chịu ~ ô!"
Quý Thịnh là yêu thảm bộ dáng nàng bị chà đạp khóc lóc đáng thương như vậy, xoa vυ" nộn trước ngực nàng, cử động eo lưng, côn th*t thô dài đem hoa huy*t ma nghiền tê dại.
Mang theo ý cười dâm tà réo rắt, hắn ấn vai ngọc nàng xuống, cúi người đưa đẩy thọc vào rút ra, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Diên khóc lóc, cả thể xác lẫn tinh thần đều hết sức sung sướиɠ.
Bạch bạch bạch!
Giữa trận ȶᏂασ đánh kết hợp, không ước lượng được bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠ vẩy ra, chỉ thấy váy dài trọng sa lót ở dưới thân Nhiễm Diên, đã bị tẩm ướt một mảng lớn.