Một mảnh váy dài trọng sa bị Quý Thịnh cởi bỏ, lót ở dưới thân Nhiễm Diên, rút đi quần mỏng, một đôi đùi ngọc thon dài ngượng ngùng gác trên váy lụa màu đỏ, da thịt trắng nõn mịn màng, được cánh hoa quanh thân tô điểm càng thêm nổi bật vẻ kiều mị diễm lệ.
Nhiễm Diên không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe từng tiếng gió phất qua rừng hoa, cùng hơi thở nặng nề của Quý Thịnh, nàng chỉ cảm thấy giữa hai chân hơi lạnh, tay hắn nhẹ vỗ về mắt cá chân tinh tế, rồi thuận thế sờ lên cẳng chân, đầu gối, phần thịt non bên trong đùi...
"Ngô...." Nhiễm Diên bị hắn trêu chọc đến rùng mình, đoán không ra hắn muốn làm cái gì, trái tim vô cớ đập nhanh.
Quý Thịnh cũng không vội vã đi trêu chọc địa phương mê người như ẩn như hiện ở giữa hai chân nàng, mà là bắt lấy cặp chân ngọc mảnh dài nâng lên đầu vai, nghe Nhiễm Diên nhẹ ô, nắm lấy mông nhỏ tròn trịa của nàng đem hơn phân nửa thân nàng treo lên.
Chù dù Nhiễm Diên không nhìn thấy gì, cũng biết được tình hình hiện tại của chính mình, hai chân treo ở trên vai Quý Thịnh, mở rộng thành hình chữ V, chỗ tư mật ấm áp nhất bại lộ trong không khí, tầm mắt hắn cực nóng như lang như hổ, làm hô hấp nàng như ngừng lại.
Mở rộng âʍ ɦộ tuyệt mỹ ra, hoa môi nhiều này chưa từng bị yêu thương tựa hồ khôi phục lại vẻ kiều nộn như xử nữ, Quý Thịnh nhịn không được dùng hai ngón tay đẩy ra hai cánh hoa môi khép chặt, bên trong chỉ thấy một mảnh thịt non đỏ thắm, ŧıểυ mật động nóng hổi đã ướt át từ lâu.
"Ướt a."
Nhiễm Diên thẹn thùng, nữ nhân phá thân cũng còn không đơn thuần như trước kia, căn bản không chịu được thoáng đùa bỡn trêu chọc, đặc biệt lại còn là kiểu đùa bỡn biến thái của Quý Thịnh, bản năng nàng dùng chân đá nhẹ, gõ ở phía sau lưng hắn, lại bị hắn nhéo hai mảnh hoa môi nộn mỏng thỉnh thoảng lúc khép lúc mở, trong gió mang theo mùi hoa, nàng mơ hồ nghe thấy được cả tiếng nước làm người mặt đỏ tai hồng.
"Ngô ngô ngô!" Đừng lộng!
Quý Thịnh như là có thể nghe được tiếng lòng của Nhiễm Diên, cười khẽ buông lỏng hai ngón tay, môi âʍ ɦộ giống kiều hoa bị niết sinh hồng, hơi hơi run run, trên hai cánh hoa phấn nộn còn dính một mạt dịch nhầy trong suốt, cực kỳ dâm mị.
"So với vừa rồi càng ướt hơn, để Bổn Vương giúp A Diên hút một chút."
Nếu không phải bị che lại đôi mắt, Quý Thịnh nhất định có thể nhìn thấy cặp mắt đẹp nhất thế gian kia đã trừng lớn đến thế nào, Nhiễm Diên còn không kịp làm ra phản ứng gì, môi mỏng của nam nhân đã dán lên chân tâm nàng, hô hấp nàng cứng lại, rất nhanh sau đó là thở dốc không thôi.
"Ngô! Ngô ~"
Hơi thở ướt nóng nguy hiểm phun lên âʍ ɦộ, huyệt khẩu kiều nộn không có sức chống cự lập tức bị đầu lưỡi của hắn xâm nhập, lưỡi linh hoạt cùng dương v*t thô cứng bất đồng, dễ như trở bàn tay chui vào mật động ấm áp co dãn, đầu lưỡi tuỳ ý liếʍ lộng ở trên nếp gấp hoa huy*t, xoay tròn chống đối mị thịt mẫn cảm nhất.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Quý Thịnh làm như vậy, nhưng lúc này đây, cảm giác của Nhiễm Diên không giống với trước kia, bị tước đoạt thị giác cùng thanh âm, độ mẫn cảm của nàng đã vượt qua ngày thường, mọi lực chú ý đều bị đầu lưỡi quấy ở hoa huy*t hấp dẫn.
Đại lưỡi rắn chắc bắt chước động tác giao hợp, ở vách trong ướt mềm có tiết tấu chọc vào rút ra, huyệt thịt mẫn cảm co dãn vạn phần, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng bựa lưỡi xâm nhập hoa kính.
Vòng eo tinh tế rung động bị đại chưởng bóp lấy, đầu lưỡi không ngừng thâm nhập quấy đảo mị thịt ngày càng xảo quyệt hơn, lối vào mật động nhỏ hẹp cơ hồ bị nó chiếm cứ, tiếng nước ướt dính liên tục vang lên, hoa môi khó khăn lắm mới kẹp lấy được đầu lưỡi cũng bị hắn dùng môi mỏng bú mυ"ŧ.
Trừ bỏ ngứa cùng nóng, Nhiễm Diên đã không biểu đạt nổi cảm giác khác, khó chịu ở dưới thân hắn vụng về run rẩy, rốt cuộc minh bạch hắn vì sao lại muốn trói nàng.
Hoa thịt chặt chẽ đã trở nên mềm ướt vô cùng, Quý Thịnh đầy hưng phấn mà mê muội trong đó, há miệng bao trùm mị huyệt kiều nộn để hưởng thụ càng nhiều mật hoa, hơi thở nặng nề, một cỗ hương tức ngọt ngào làm hắn say mê, hắn thậm chí còn không phân rõ được là mị hương của nộn huyệt hay vẫn là hương thơm hoa anh đào.
"Ngô ~"
Miệng Nhiễm Diên bị vải mềm tắc nghẽn kiều suyễn thở dốc, theo đại lưỡi không ngừng đảo lộng, thân thể mềm mại ấm áp ngày càng run rẩy kịch liệt, thanh âm nàng mang theo mấy tia khóc lóc nức nở, nhận ra nàng muốn tránh thoát, đầu lưỡi Quý Thịnh từ trong mật động rút ra, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ ướt át liếʍ lên âm mao thưa thớt của nàng.
"A Diên bị hút rất thoải mái đi?"
Dị vật đột nhiên rời khỏi, làm Nhiễm Diên vẫn luôn căng người khẩn trương nhẹ nhàng thở ra, nhưng cảm giác hư không trào đến mới là đòn trí mạng nhất.
Nhìn má đào của nàng có chút ngượng ngùng, Quý Thịnh hiển nhiên so với nàng còn rõ ràng hơn cỗ cảm giác kia, vươn hai ngón tay để ở mật huyệt so với hoa còn kiều diễm hơn kia, nơi đó đã bị hắn chà đạp thành một mảnh ướt dầm dề, dễ dàng đem hai ngón tay đâm vào trong huyệt động đỏ thắm chặt chẽ.
"Ô ô!"
Toàn bộ âʍ ɦộ nâng lên, ngón tay thon dài thẳng tắp tham nhập vào mị huyệt, mật nước dâm mị tràn ra, mị thịt tinh tế tham lam hút lấy ngón tay, Quý Thịnh bắt đầu tuỳ ý moi đào huyệt nhỏ, chuẩn xác đâm lộng mỗi một điểm mẫn cảm làm Nhiễm Diên thét chói tai.
"Huyệt nhi của A Diên có vẻ càng thích ăn đồ vật thô một chút, nộn như vậy, lại thích bị cắm."
Khi đầu ngón tay ướt dính chạm đến một khối thịt mềm, Quý Thịnh rõ ràng nhìn thấy Nhiễm Diên đột nhiên run rẩy lợi hại hơn, hắn cong môi đẩy nhanh tốc độ đâm cắm, mỗi một lần đều đỉnh lên khối thịt non kia, mật hoa trong suốt cũng theo hắn gia tốc mà không ngừng bắn ra.