Lạc Vân không hiểu được cô và Cố Thừa Chiêu đã đến tình huống hôm nay bằng cách nào.
Cô vốn dĩ chỉ là một kế toán nhỏ của tập đoàn Dược phẩm Duệ Chiêu mà thôi, vừa mới tốt nghiệp được vài tháng đã bắt đầu công việc, thậm chí bản thân chưa từng thấy tận mắt mặt Cố Thừa Chiêu.
Cô chỉ thấy mặt anh qua các cuộc phỏng vấn trên truyền thông, trưởng thành chững chạc, nghiêm túc lạnh lùng, cả người đều toát ra luồng khí cấm dục.
Giống như một lưỡi dao băng sắc bén, đúng chuẩn kiểu người mà cô thích nhất.
Nửa năm trước Lạc Vân khó hiểu khi nhận được lệnh điều động, để cô đến tầng ba mươi sáu làm thư ký riêng cho Cố Thừa Chiêu.
Cố Thừa Chiêu nổi tiếng với sự nghiêm khắc, mặc dù công việc Lạc Vân được giao chỉ là sắp xếp lịch trình, nhận và gửi tài liệu, nghe điện thoại và các công việc đơn giản khác, nhưng cô vẫn tốn không ít thời gian mới thích nghi được từng yêu cầu của Cố Thừa Chiêu.
Dành thời gian chủ yếu mỗi sáng để ổn định tâm trạng, không để cảm giác hồi hộp tim đập mạnh khi nhìn thấy anh.
Hai tháng trước, Lạc Vân không cẩn thận làm rơi một giọt sốt cà chua lên máy tính của anh.
Cố Thừa Chiêu mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh hỏi cô có muốn “lập công chuộc tội” không, để giữ công việc của cô ở tầng ba mươi sáu.
Đương nhiên Lạc Vân đồng ý.
Khi Cố Thừa Chiêu đẩy cửa căn phòng tối này ra, thậm chí cô còn có chút mừng thầm.
Nếu phải thông qua việc phát sinh quan hệ với anh để giữ công việc thì thật sự cô cầu mà không được.
Lên giường với Cố Thừa Chiêu, người được hưởng lợi chắc chắn là cô. Ai nói con gái không thể lợi dụng cơ thể của đàn ông? Cố Thừa Chiêu lớn hơn cô mười tuổi, thân hình và vẻ ngoài hoàn toàn không có chỗ nào để chê, qua lớp quần áo cũng có thể thấy được những đường cong cơ bắp, cơ thể như thế này, rõ ràng là phần thưởng tốt nhất đối với cô.
Nhưng cô không ngờ anh lại quỳ trên thảm, úi đầu một cách thành kính hôn lên đầu ngón tay cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn trở thành chủ nhân của tôi không?”
Sau đó mọi chuyện liền không thể kiểm soát được.
Lạc Vân cực kỳ mảnh mai nhỏ nhắn, sức lực giống như chú mèo con, nhưng anh lại muốn cô hành hạ anh, đánh anh.
Lạc Vân ngoan ngoãn dịu dàng, cô chưa bao giờ cãi nhau với ai, nhưng anh lại muốn cô mắng anh, làm nhục anh.
Nếu anh thực sự mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, đè cô ở trên giường triền miên không dứt, thế thì tốt biết bao.
Lạc Vân thở dài, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hai lần lên vết răng trên cánh tay của Cố Thừa Chiêu, hỏi nhỏ: "Có đau không?”
Cố Thừa Chiêu ngay lập tức lắc đầu: “... Mạnh thêm chút nữa…”
Vết răng đó rất sâu, ở giữa cũng đã bị cô mυ"ŧ thành màu đỏ sẫm.
Nhưng ©ôи th!t cứng rắn của anh vẫn dựng đứng lên trong không khí, run nhẹ tỏ ra không thỏa mãn.
Hai tay bị trói chặt của Cố Thừa Chiêu giãy giụa hai cái, thử thăm dò đưa về phía mép môi của Lạc Vân.
Lạc Vân né tránh, chậm rãi lùi lại phía sau một chút, quỳ giữa hai chân anh, cởi quần tây của anh ra, tách đầu gối ra và chạm vào vùng bẹn của anh, làm cho hai chân dài tách ra xa.
Bộ phận quan trọng của anh hoàn toàn lộ ra trong không khí, công khai giương ra, toàn bộ cơ thể anh bị cô chỉnh thành một tư thế nhục nhã.
Cô càng ấn càng sâu, dùi của anh gần như căng cứng thành một đường thẳng khi làm động tác xoạc chân, dây chằng bắt đầu đau nhức và hơi co giật.
Cô dùng đầu móng tay lướt qua làn da run rẩy ở vùng bẹn của anh, nhẹ nhàng nói: “Bảo anh không được động đậy... Nhưng vừa nãy anh cứ động mãi... Tôi không cho anh tiến vào nữa…”
Cô thổi một hơi vào cây gậy to cứng của anh, đồng thời cô siết chặt ngón tay một cách đột ngột, mạnh mẽ véo một cái vào cơ bắp nhạy cảm ở vùng bẹn của anh.
Cố Thừa Chiêu chợt run rẩy, ngực phập phồng dữ dội một chút, chất lỏng trong suốt rỉ ra từ quy đầu.
Anh nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm: “...Đừng dừng lại…”
Lạc Vân cũng nhắm hai mắt lại.
Không nhìn khuôn mặt của anh, cô vẫn có thể thuyết phục bản thân, đây là phương thức anh thích, nếu cô đã thích anh thì phải chấp nhận sở thích của anh.
Huống chi anh không hề làm tổn thương người khác, người bị tổn thương chính là bản thân anh.
Lạc Vân tăng thêm sức lực ở tay.
Tư thế cô quỳ giữa hai chân anh ấy giống như một chú thú cưng ngoan ngoãn, nhưng động tác véo bóp và đánh dưới tay cô lại không chút nương tay.
Cô thật sự rất tức giận.
Tức giận vì sao anh lại biến thái như thế, tức giận bản thân mình vì sao lại phải nghe theo sự biến thái của anh.
Vùng giữa hai chân của Cố Thừa Chiêu bắt đầu đỏ và sưng lên, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên nặng nề hỗn loạn.
Nhưng mà anh vẫn chưa thỏa mãn uốn ngược lưng eo, hai tay bị trói trước ngực của anh vẫn muốn với về phía cô.
Lạc Vân nhìn thấy vết răng trên cánh tay của anh, đột nhiên đáy lòng cô dâng lên một xíu cảm giác không nỡ, cô cúi đầu xuống ngậm lấy cây gậy đói khát của anh.
Cảm giác bị bao bọc bất ngờ này khiến anh ngay lập tức run rẩy dữ dội, nhưng lại lắc đầu không muốn: “Không muốn …”
Cô không nghe theo.
Cô liếʍ láp và mân mê từ trên xuống dưới, hai bên má mềm mại hút chặt, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào rồi nhả ra của anh, cẩn thận chăm sóc từng chiếc gân xanh nổi lên, đầu lưỡi nhảy múa vẽ vòng tròn trên đỉnh hình gân dù.
Cơ thể của anh vô cùng thành thật, rất nhanh dưới sự chiều chuộng của cô, anh đã bất ngờ không kịp đề phòng đã xuất tinh.
Trong căn phòng tối yên tĩnh một lát, tiếng thở nhẹ nhàng của hai người đan xen vào nhau.
Lạc Vân vẫn quỳ trên tấm thảm dày, lặng lẽ nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh xuống.
Khi cô đang lau khóe miệng, Cố Thừa Chiêu mặt không cảm xúc đứng dậy.
Vừa rồi cô đã quá tốt với anh, nhưng vẫn chưa khiến anh thỏa mãn ham muốn hoàn toàn.
Vì vậy anh không nói với cô một lời nào, lạnh lùng bước vào phòng vệ sinh ở góc phòng tối.
Sau khi tiếng nước chảy rào rào kết thúc, người bước ra là phiên bản ban ngày của Cố Thừa Chiêu.
Cả người mặc một bộ vest hoàn toàn mới, cài cúc áo sơ mi đến chiếc trên cùng cao nhất, nếp gấp quần thẳng tắp không một nếp nhăn.
Anh như thể không nhìn thấy Lạc Vân, chỉ lấy một chiếc khăn ướt chứa cồn đã được khử trùng kỹ lưỡng, cúi xuống lau chùi chiếc ghế sofa hai người vừa ngồi, lại xịt một lượng lớn dung dịch khử trùng lên vị trí chiếc thảm mà mình đã nằm qua.
Căn phòng tối này chỉ có hai người họ được vào, bệnh ám ảnh sạch sẽ của Cố Thừa Chiêu, chỉ có thể tự mình anh giải quyết.
Lạc Vân ngây người nhìn anh dọn dẹp dấu vết ân ái, bị cảm giác xấu hổ và trống rỗng dâng lên từ đáy lòng nhấn chìm, vô thức cúi đầu chôn mặt vào trong lòng bàn tay.
Làm xong tất cả công đoạn dọn dẹp cuối cùng, Cố Thừa Chiêu tự mình đi mở cửa phòng tối.
Trước khi ra khỏi cửa anh không vội di chuyển, quay lưng lại phía Lạc Vân người vẫn đang ngây người trên mặt đất và nói: “Cuối tuần giúp tôi mua một món quà cho Cung Nhụy. Thứ hai là sinh nhật cô ấy.”