Cố Thừa Chiêu mυ"ŧ lấy hoa môi đang mấp máy của Lạc Vân, đầu lưỡi thăm dò từng chút một, dốc lòng vân vê vòng quanh, chậm rãi dịu dàng.
Càng di chuyển chậm lại càng quyến rũ.
Bắp đùi Lạc Vân dần dần run rẩy, cô cọ người vào sofa, muốn môi lưỡi của anh dán chặt vào mình, đồng thời mạnh thêm một chút.
Thật ra cô chỉ cần mở miệng ra lệnh cho anh là được.
Dù biết rõ anh thích cô mạnh mẽ hơn nhưng Lạc Vân vẫn thường không diễn được kết quả mà anh mong muốn.
Vai diễn này tương phản quá lớn, cô cũng không phải là một diễn viên giỏi.
Hoa tâm trào dịch trong ra, Cố Thừa Chiêu cuộn đầu lưỡi rồi liếʍ láp sạch sẽ thay cô, không để rơi rớt giọt nào.
Anh làm vậy khiến Lạc Vân không nhịn được nữa, cô khẽ rêи ɾỉ ra tiếng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
Cố Thừa Chiêu cũng sắp không kiềm chế được nữa, đưa tay muốn sờ thân dưới của cô.
Lạc Vân kịp thời tỉnh táo lại, vỗ một cái vào cánh tay anh.
Cố Thừa Chiêu lập tức "u" một tiếng thật dài, như là cực kỳ hài lòng với phản ứng của cô.
Thật ra cô không nỡ động thủ với anh, tất cả trừng phạt cơ thể đều rất nhẹ nhàng.
Nhưng anh vẫn rất thích.
Cuối cùng Lạc Vân vẫn phải nhẫn tâm giẫm hai chân lên vai anh, đạp anh ra khỏi dưới váy mình, cô cúi đầu hỏi anh: "Không cho phép dùng tay, quên rồi à?"
Đôi môi Cố Thừa Chiêu lấp lánh ánh nước dâm dục đẹp đẽ, anh còn liếʍ liếʍ môi tỏ vẻ gợi cảm, nói: "Quên, nên phạt.”
Lạc Vân thuận tay cầm cái cà vạt mà Cố Thừa Chiêu ném trên tay vịn sofa lên rồi quơ quơ trước mắt anh.
Cố Thừa Chiêu lập tức ngầm hiểu, giơ hai tay trước ngực.
Lạc Vân dùng cà vạt cột chặt hai tay anh lại rồi đạp nhẹ một cái, khiến cả người anh ngã nhào trên mặt đất.
Dù quần áo anh vẫn còn chỉnh tề nhưng đũng quần đã phồng lên một cục lớn từ lâu.
Lạc Vân tách hai chân ra rồi cưỡi lên người anh, cúi đầu hỏi: "Muốn phạt như thế nào?"
Anh ngước đôi mắt đầy vẻ chờ mong nhìn cô: "Do em quyết định.”
Lạc Vân dùng thân dưới của mình cọ cọ anh dưới lớp quần tây mềm mại, cô liếʍ môi nói: "Cứng thế à? Vậy phạt anh... chỉ được nhìn, không được chạm.”
Cô nói xong thì chậm rãi đưa tay đến giữa hai chân mình.
Hai tháng trước, cô vẫn là thư ký nhỏ luôn đỏ mặt khi nói chuyện với anh, bây giờ lại có thể thủ dâm ngay trước mặt anh.
Vì ngón tay cô quá nhỏ nên khi ra vào trong hành lang chật hẹp, dù có làm như thế nào thì cũng chẳng thể đạt được kɧoáı ©ảʍ như lúc anh tiến vào.
Cố Thừa Chiêu nhìn chằm chằm làn váy phập phồng của cô, đáy mắt anh đã bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm màu tối tăm và mơ hồ, đôi môi hơi mở run rẩy từng đợt.
Có trời mới biết Lạc Vân muốn đến gần để hôn anh.
Nhưng anh không cho phép.
Nụ hôn thì quá thân mật, quá dịu dàng.
Còn anh chỉ muốn tìиɧ ɖu͙© trần trụi và kɧoáı ©ảʍ.
Lạc Vân vươn tay kéo khuy áo của anh, để cánh tay nhỏ có đường nét rõ ràng lộ ra ngoài rồi cắn lên đó.
Cố Thừa Chiêu tập thể hình quanh năm nên cơ bắp toàn thân rất chắc khỏe cường tráng, cô phải thật sự dùng sức mới có thể khiến hàm răng mình cắm một ít vào da thịt anh.
Ánh mắt Cố Thừa Chiêu lại sáng lên, anh ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào cánh tay bị cắn của mình.
Cô càng dùng sức, vẻ mặt anh lại càng dịu dàng, còn khuất phục và hèn mọn gật đầu với cô, như thể rất sợ cô dừng lại.
Nhìn cô dây dưa với ngón tay của mình, hô hấp của anh dần trở nên dồn dập, hông và chân ở dưới thân cô bồn chồn không yên.
Thế nhưng cô chỉ tăng thêm lực cắn của răng, vẫn từ chối tiếp xúc với thân dưới của anh.
Trên môi cô bắt đầu xộc lên mùi máu tươi nhàn nhạt, cánh tay của Cố Thừa Chiêu đã bị rách da.
Anh nhìn thấy màu đỏ tràn ra từ khóe môi cô, nhất thời không kiềm chế được nên ưỡn eo dán vào khe mông cô, vội vàng bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Cô thò tay xuống cởi quần anh khiến ©ôи th!t nóng bỏng bật ra, phơi bày trong không khí mát lạnh.
Lạc Vân cúi đầu nhìn ánh mắt đói khát của anh, chỉ cảm thấy bi thương khó nói.