Đồng hồ điện tử không khung trên tường chỉ vào 0 giờ 0 phút.
Văn phòng trống trải của tổng giám đốc được thắp ánh đèn tối mờ, toàn bộ bàn và ghế sofa đều trang trí viền kim loại màu bạc, đơn giản mà cứng cáp, không hề có độ ấm.
Dường như cánh cửa của tủ sách dựa tường không khóa chặt, để cho một tia sáng lọt vào từ khe cửa.
Ánh sáng mang sắc vàng mập mờ ấm áp, bắt nguồn từ chỗ sâu nhất trong giá sách.
Ở sâu bên trong là một căn phòng tối.
Lạc Vân đang ngồi trên sofa, cô mặc một chiếc váy đen nhỏ, chân phải vắt chéo qua đầu gối chân trái, bắp chân mảnh khảnh trắng nõn tạo ra đường cong đẹp mắt.
Cô cuộn tròn ngón chân lại khiến đôi giày cao gót màu đen của Jimmy Choo trượt xuống một nửa, nó treo trên mũi chân cô, lắc lư như muốn rơi xuống đất.
Lạc Vân nhẹ nhàng đá một cái, giày cao gót không trụ được nên lập tức bay thẳng ra ngoài.
“Tổng giám đốc Cố...” Giọng nói của cô mềm mại nhưng lạnh nhạt: "... Đi nhặt giúp tôi.”
Cố Thừa Chiêu mặc suit ba mảnh màu đen chỉnh tề đang quỳ gối trên thảm, nghe cô nói vậy lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nhưng anh vừa định đứng dậy thì Lạc Vân lại giẫm lên vai anh.
Cô chỉ tay vào đôi giày cao gót cách đó hơn một mét, lông mày khẽ nhíu lại, sẵng giọng: "Bò qua đi.”
Hai mắt Cố Thừa Chiêu chợt lóe lên vẻ hưng phấn và vui sướиɠ.
Anh im lặng, mím đôi môi mỏng nuốt nước miếng, theo động tác của anh, những đường gân dần hiện lên trên cái cổ thon dài.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lạc Vân, anh xoay người bò về phía đôi giày bị đá xa của cô.
Ban ngày, Cố Thừa Chiêu vừa mới tham gia lễ cắt băng khánh thành, bộ âu phục mới đặt may này rất vừa người anh, nó ôm lấy bờ vai rộng, eo và mông anh, làm nổi bật cơ bắp cường tráng.
Anh nằm bò sát sàn, dùng cả tay chân để cọ qua từng tấc thảm, bò đến rồi cắn lấy giày của Lạc Vân. Xong, anh lại xoay người, chậm chạp bò trở về.
Anh vừa giống một con báo tao nhã, vừa giống một con chó to biết nghe lời.
Cố Thừa Chiêu bò về trước người Lạc Vân, anh vẫn quỳ như cũ rồi từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh được ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng.
Cố Thừa Chiêu có mày kiếm môi mỏng, đôi mắt hoa đào khiến anh trông có vẻ hơi thanh tú quá, nhưng cơ thể cường tráng cùng cái mũi cao thẳng lại khiến anh trở nên cực kỳ anh tuấn.
Cũng vì vẻ ngoài hoàn mỹ này mà Lạc Vân mới thích anh, tình nguyện chơi với anh.
Lạc Vân lấy chiếc giày của mình từ trong miệng anh, tay còn lại vỗ vỗ gò má anh, cho anh một nụ cười hờ hững: "Ngoan.”
“Vậy…” Cố Thừa Chiêu đã được nụ cười của cô cổ vũ nhưng vẫn dè dặt hỏi: "Hôm nay tôi... có thể... liếʍ em không?"
Lạc Vân vứt chiếc giày trong tay đi rồi đổi vị trí của hai chân, sau khi suy tư một lúc, cô nhướng mày nói: "Có thể. Nhưng mà... không được dùng tay.”
Cố Thừa Chiêu lập tức gật đầu đồng ý rồi vội vàng thò đầu vào dưới váy cô, hai tay thành thật chắp ở phía sau.
Dưới lớp váy là quần tất, bên trong quần tất là qυầи ɭóŧ, anh mà muốn dùng miệng cắn rách thì cũng phải tốn khá nhiều công sức.
Lạc Vân dựa người vào lưng ghế sofa, ngầm tách hai chân ra một chút.
Hơi thở của Cố Thừa Chiêu vừa nóng bỏng, vừa ẩm ướt lại gấp gáp, hơi thở phả vào giữa hai chân cô khiến nơi đó nóng rực.
Anh bị váy che kín đầu, vừa không nhìn thấy vừa không sờ được khiến anh không biết phải làm sao. Chóp mũi và môi anh liên tục cọ lên lớp thịt mềm của cô nhưng mãi vẫn không cách nào cắn được cái quần tất trơn trượt kia.
Anh nôn nóng đến mức nhún vai lên, không tự chủ được mà khàn giọng cầu xin: "Giúp, giúp tôi một chút..."
Lạc Vân đè lên đỉnh đầu anh qua lớp váy, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang cầu xin ai?"
Giọng nói của Cố Thừa Chiêu trở nên mềm mại trầm thấp vì bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt: "Tôi… nữ hoàng.”
Bây giờ anh gọi cô là "nữ hoàng".
Ra khỏi cửa căn phòng tối này, anh sẽ gọi cô là "Lạc Vân", "ŧıểυ Lạc", "Thư ký Lạc".
Mới sáng sớm mà anh đã sai cô tự tay pha cà phê 60 độ, cao hơn hay thấp hơn một độ cũng không được.
Buổi trưa thì kêu cô sửa từng mũi tên trên mấy chục trang PPT, dài thêm một mm không được, ngắn hơn một mm cũng không được.
Buổi chiều lại bảo cô chỉnh lý báo cáo tài chính của nửa năm, nhiều một xu không được, thiếu một xu cũng không được.
Vì thế Lạc Vân cũng lạnh lùng ra lệnh cho anh: "Không ai giúp anh đâu. Không ăn được... thì đừng ăn nữa.”
Cố Thừa Chiêu dưới váy cô kêu “u” một tiếng, như là kháng nghị yếu ớt.
Anh không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thể liếʍ đùi của cô qua lớp tất chân, rồi lại nhẹ nhàng mυ"ŧ thịt non của cô.
Cơ thể Lạc Vân bắt đầu nóng lên, ngón tay run rẩy của cô siết chặt lưng ghế sofa.
Đến khi giữa đùi cô bị liếʍ ướt một mảng lớn thì Cố Thừa Chiêu mới cắn tất chân cô, anh lắc lắc đầu, dùng sức để cắn rách nó rồi dần dần di chuyển vào giữa chân cô.
Tất chân mỏng manh phát ra tiếng bị xé rách, hai tay đang chắp ở phía sau của anh vô thức siết chặt lại, đốt ngón tay cũng trở thành màu trắng, như thể anh đang cực lực nhẫn nhịn du͙© vọиɠ của mình.
Lạc Vân cảm giác được anh đang cắn vào viền qυầи ɭóŧ ren của mình, cẩn thận kéo xuống.
Cô không nhịn được nữa nên hơi hơi nâng eo mông lên để phối hợp với anh, cũng kịp để anh đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của mình.
Sau đó, kɧoáı ©ảʍ vô biên ập tới.
Lạc Vân rất ít khi bằng lòng để Cố Thừa Chiêu liếʍ mình.
Bởi vì đây là "phần thưởng" đặc biệt nào đó mà Cố Thừa Chiêu cần phải vất vả mới kiếm được.
Thêm nữa là vì... Cố Thừa Chiêu liếʍ rất giỏi, nên Lạc Vân sợ sau khi mình yêu loại kɧoáı ©ảʍ này thì sẽ không thể nào rời bỏ anh được.
Bọn họ chỉ là đồ chơi của nhau vào những lúc không thấy ánh sáng, khi mặc quần áo vào rồi đi đến dưới ánh mặt trời, anh chính là tổng giám đốc Cố quyền cao chức trọng, mà cô... chỉ là cái bóng bé nhỏ không đáng kể phía sau anh.