Bấu Víu Nhân Duyên

Chương 4: Dư âm

Trước Sau

break

“Cảm ơn quý khách ạ.” Hoài Ân cúi đầu đưa túi đồ, nở một nụ cười dịu dàng, thanh nhã.

“Chị Ân chăm ghê,” Cô bé Nhi nhân viên pha chế, nửa ngưỡng mộ nửa tò mò. “Cả ngày đi thực tập rồi tối vẫn đi làm thêm.”

“Chị cũng mệt lắm,” Hoài Ân vừa xếp hàng vừa nói, giọng không than thở nhưng đủ khiến người ta nghe mà thương. “Nhưng chịu thôi… lương thực tập không đủ sống trên cái đất Hà Nội này đâu.”

Cô thở ra khẽ khàng. “Thực tập xong chắc chị cũng nghỉ.”

"“Chị làm ở đây lâu chưa?” Nhi vừa kiểm hàng vừa hỏi, giọng pha chút tò mò.

“Cũng gần hai năm rồi đó.” Hoài Ân đáp, tay vẫn thoăn thoắt gấp túi giấy.

“Ồ… thế chị nghỉ chắc anh Dương buồn lắm đây.” Nhi bật cười, liếc sang với ánh mắt trêu ghẹo.

“Ở đây mấy đời nhân viên rồi, người cũ nghỉ thì mới có chỗ cho người mới vào. Có gì đâu mà buồn?” Hoài Ân đáp.

"Chị không nhận ra anh Dương có ý với chị à?" Nhi nhìn camera rồi nói nhỏ với Hoài Ân.

“Sao có thể chứ?” Hoài Ân bật cười, nụ cười pha chút bất ngờ như thể vừa nghe một chuyện đùa vui. “Các em đừng có ship lung tung."

Nhi như muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Một vị khách bước vào, cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa họ cũng kết thúc.

Hoài Ân quay lại quầy, tiếp tục công việc. Tiếng máy in hóa đơn kêu lách cách, hương trà sữa phảng phất trong không gian nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên góc bàn khiến gương mặt cô trông dịu lại.

Một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên. Cô rút ra xem là Ánh Nguyệt.

“Ân à?” Giọng Nguyệt ở đầu dây có vẻ hơi trầm. “Tối nay chắc tớ không về ngủ đâu, ngủ lại nhà nhỏ Linh. Cậu khoá cửa trước khi ngủ giùm tớ nha.”

“Cậu đi đâu? Sao lại không về?” Hoài Ân nhíu mày, vừa nói vừa lau tay.

Bên kia đầu dây im lặng một nhịp. Rồi Ánh Nguyệt trả lời, giọng chậm lại: “Tớ… ngủ lại nhà chị đồng nghiệp. Chị ấy có chuyện buồn.”

"Ừm... tớ hiểu rồi." Hoài Ân hơi ngập ngừng vì câu trả lời của Ánh Nguyệt, cậu ấy đã thân thiết với ai đến mức ở lại qua đêm mà mình không biết.

Cuộc gọi kết thúc. Hoài Ân nhìn màn hình điện thoại một lúc, như thể vẫn đang nghĩ về điều gì đó chưa kịp hỏi. Nhưng rồi cô gấp điện thoại lại, cất vào túi tạp dề, trở về với công việc.

Ánh Nguyệt dứt lời, Hoài Ân vẫn còn đang bận rộn với những suy nghĩ chưa dứt thì bên ngoài tiếng Nhi vang lên: "Chào anh."

Một người đàn ông bước vào, dáng người cao lớn, phong thái tự tin nhưng ánh mắt ẩn chứa nét ưu tư khó đoán. Đó chính là Công Dương chủ quán nơi Hoài Ân làm thêm.
Công Dương đi đến gần quầy, dừng lại trước mặt Hoài Ân, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua cô như thường lệ.

“Nay nghỉ sớm đi. Ra ngoài ăn chút gì,” anh nói, giọng đều đều, không hối thúc, cũng chẳng mang vẻ rủ rê.

Nhi lập tức chen vào, giọng lanh lảnh:
“Em muốn ăn nướng, uống bia!”

Công Dương liếc nhìn cô, khẽ gật đầu:
“Ừ, gọi cả bia.”

Rồi quay sang Hoài Ân:
“Còn em? Vẫn tính trốn hả?”

Hoài Ân hơi lúng túng. Quả thật cô thường từ chối những buổi ăn khuya thế này. Nhưng tối nay, Ánh Nguyệt không ở lại, về sớm cũng chẳng có ai để trò chuyện.

“Nhưng mai em vẫn đi làm ở công ty… nên chắc không về trễ được ạ.” Cô đáp, giọng nhỏ hơn thường ngày.

Nhi thì không chờ thêm giây nào, nhanh nhảu:
“Chốt nhé!” Vừa nói vừa vội vàng dọn dẹp, như thể sợ ai đổi ý.

Công Dương vẫn đứng yên, ánh mắt dừng lại một nhịp trên gương mặt Hoài Ân trước khi quay đi:
“Cần anh phụ dọn không?”

Hoài Ân khẽ lắc đầu, tay vẫn lau quầy: “Không cần đâu anh. Anh cứ ngồi chờ bọn em một lát là được.”

Công Dương gật đầu, không nói thêm gì.

“Xong rồi chị Ân ơi!” Nhi reo lên từ phía sau.

Cả ba người rời quán khi kim đồng hồ sắp điểm mười giờ. Trời Hà Nội về đêm lặng lẽ hơn, gió luồn trong tóc mát lạnh. Họ dừng lại ở một quán nướng vỉa hè quen thuộc đầu phố.

Than hồng lách tách cháy, thịt nướng thơm lừng, mùi bia lạnh lan nhẹ trong gió.

“Nhi, cẩn thận bỏng đấy.” Hoài Ân nhắc.

“Không sao đâu chị!” Nhi vừa cười vừa lật xiên thịt, ánh mắt vẫn lén liếc giữa hai người còn lại.

Hoài Ân ngồi đối diện Công Dương. Giữa ánh đèn vàng vỉa hè, vẻ trầm mặc của anh dường như càng rõ nét hơn không lạnh, không gần, chỉ là tĩnh như một mặt hồ vào đêm.

“Nay thực tập chỗ này thế nào?” Anh hỏi, mắt vẫn nhìn miếng thịt đang chín, giọng không nhanh không chậm, như hỏi cho có, mà cũng như đang thực sự lắng nghe.

Hoài Ân gắp miếng rau, đáp nhẹ:
“Khá ổn ạ. Mọi người dễ thương. Nhưng hơi mệt, nhiều thứ phải nhớ quá…”

Anh gật nhẹ, trở thịt trên vỉ, rồi nói, vẫn không nhìn cô:
“Chưa quen thôi. Sau này quen rồi cũng sẽ đỡ.”

Hoài Ân mím môi cười, ánh mắt lướt qua gương mặt anh, rồi lại dừng ở đĩa thức ăn giữa bàn. Trong khoảnh khắc ngắn, cô bỗng thấy lòng dịu đi, như thể sau một ngày dài lạc lõng, cuối cùng cũng có ai hỏi han một câu rất giản dị.

“Mà buồn ghê… Lỡ mai mốt chị được vào chính thức rồi nghỉ, chắc quán mất vui luôn.” Nhi nhăn mặt, vừa nói vừa nhìn sang Công Dương, giọng pha chút hờn dỗi nửa đùa nửa thật.

Hoài Ân bật cười: "Chứ sao? Em cũng vậy thôi cả đời muốn chỉ là nhân viên pha chế hả?"

Công Dương nhíu mày, nửa đùa nửa thật: “Sao thế? Em đang nói anh à?”

Hoài Ân vội xua tay: “Không đâu ạ, anh là chủ quán, khác hẳn với nhân viên như tụi em mà.”

Nhi vẫn cười khúc khích, còn Công Dương thì ánh mắt thoáng một nụ cười nhẹ.

Hoài Ân ngồi im, không dám nhìn Công Dương nữa, lòng bỗng chùng xuống bởi sự ngại ngùng khó nói thành lời.

Anh ấy lúc này, không còn vẻ trầm mặc thường thấy, lại khiến cô cảm thấy bối rối lạ thường—nhất là sau câu nói vô tình của Nhi: “Anh ấy có ý với chị đấy.”

Có ý gì chứ? Hai năm quen biết, không lẽ anh ấy thích mình mà chưa từng nói ra? Nhưng con trai nếu thích thật, chắc sẽ chủ động rồi. Mà anh ấy thì… vẫn vậy, chưa từng có một dấu hiệu rõ ràng.

Cô khẽ thở ra, vỗ nhẹ lên má như để tỉnh táo lại, thì thầm với chính mình:
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, Ân.”

Sau khi ăn xong thì cũng đã quá nửa đêm. Quán bắt đầu vắng, những bàn ghế xếp lại, tiếng xe ngoài phố thưa dần. Tôi đứng dậy cùng Nhi, chuẩn bị ra về.

Cô ấy đi bên cạnh tôi một đoạn, rồi bỗng chép miệng, tay lục tìm điện thoại trong túi:
“Ôi chết, bạn trai em bảo qua đón em rồi. Chị đi cùng anh Dương về nha!”

Tôi dừng lại, nghiêng đầu nhìn con bé, giọng hạ thấp:
“Này… em cố tình đấy hả?”

Nhi ngẩng mặt, làm bộ mặt vô tội:
“Thật mà! Bạn trai em đang đứng đợi luôn đấy, em thề.”

Nói rồi, chưa để tôi nói thêm gì, nó vẫy tay rồi chạy biến đi như gió. Tôi đứng đó, chưa kịp phản ứng thì bên kia, Công Dương đã quay lại, ánh mắt lướt qua tôi, như thể anh đã nghe thấy hết.

Trên đường về, cả hai đều im lặng. Chiếc xe chạy êm, đèn đường vàng nhạt lướt qua khung cửa kính, phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Công Dương. Anh không nói gì, cũng không bật nhạc. Hoài Ân ngồi bên cạnh, tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang người bên lái, nhưng rồi lại quay đi ngay.

Khi xe dừng lại trước dãy trọ, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng thấp và đều:
“Về tới nơi rồi. Ngủ sớm mai còn đi làm.”

Hoài Ân khẽ gật đầu, tay đặt lên tay nắm cửa nhưng chưa vội mở: “Cảm ơn anh… vì đã đưa em về.”

Công Dương chỉ nhẹ “ừ”, mắt không rời vô lăng.

Cô bước xuống xe, đóng cửa nhẹ tay, rồi quay đầu nhìn lại. Xe anh vẫn chưa rời đi. Cô cảm giác được Công Dương cũng đang nhìn chằm chằm lấy cô xuyên qua tấm kính đó. Hoài Ân xoay người đi vào.

Đêm khuya, Hoài Ân nằm trong căn phòng nhỏ, gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ khẽ rì rào như thì thầm. Cô xoay người, mắt nhắm rồi mở, những dư âm từ bữa ăn khuya vẫn còn vương vấn trong lòng. Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy mình khoác chiếc áo yếm mềm mại, màu xanh nhạt, bước chân trần trên con đường lát đá mòn phủ đầy rêu xanh. Xung quanh là vườn trúc xanh mướt, tiếng lá xào xạc như lời ru dịu dàng.

Cô quay đầu lại, bóng dáng một người đàn ông đứng dưới gốc cây ngô đồng hiện lên mờ ảo trong màn sương. Y phục cổ xưa, mái tóc cột gọn, ánh mắt sâu thẳm buồn bã khiến trái tim cô bỗng nhiên nhói đau. Cô chạy theo, muốn gọi một tiếng, muốn níu kéo nhưng gió lạnh ùa về, lá trúc bay rối rắm, người ấy quay lưng khuất dần trong màn đêm dày đặc.

Hoài Ân tỉnh giấc, lòng đập nhanh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bóng đêm vẫn im lặng vô biên.

"Khuôn mặt đó là ai chứ? Mình không thể nhớ nổi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc