"Ân… Ân!" Một giọng nói vang lên đánh thức cô gái đang nằm trên giường.
Hoài Ân choàng tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi như vừa từ một cơn sốt lạ lùng. Hơi thở cô dồn dập, mắt còn vương nét hoảng hốt như vừa bị giật ra khỏi một cơn mộng sâu hun hút.
Tóc tai rối bời, vạt áo thấm mồ hôi dính sát vào làn da trắng xanh. Gương mặt Hoài Ân lúc này nhợt nhạt, nhưng đường nét lại càng nổi bật sống mũi thẳng thanh, hàng chân mày cong mềm như nét vẽ, đôi mắt sâu thăm thẳm ánh lên một vẻ gì xa xăm, cổ kính.
Từ phía bàn học, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng mà rõ ràng như ánh trăng rọi xuống nước:
“Sao thế? Lại mơ thấy ác mộng à? Mồ hôi ra nhiều quá nè.”
Ánh Nguyệt đứng dậy, bước lại gần, tay cầm chai nước suối lạnh vừa bóp sương. Khuôn mặt Ánh Nguyệt thanh tú, mang vẻ dịu dàng của người Huế xưa, nhưng ánh mắt lại sáng và sắc, thông minh đến mức khiến người đối diện có cảm giác khó giấu điều gì.
Ánh Nguyệt ngồi xuống mép giường, đưa chai nước cho Ân:
“Uống đi. Chắc lại mơ mấy thứ kỳ quặc. Mặt cắt không còn hột máu kìa.”
Hoài Ân cầm chai nước, tay vẫn run nhẹ.
Hoài Ân đưa tay quệt trán, cảm giác ẩm ướt dính cả lên mí mắt. Cô lắc đầu, nhưng ánh nhìn vẫn như lạc đâu đó:
“Không nhớ nổi… Chỉ nhớ là khung cảnh thời xưa. Rồi… một bến nước. Và tiếng trống dội từ xa… ”
Giọng cô lạc dần, khe khẽ:
“Còn một cô gái bị dìm chết…”
Ánh Nguyệt rùng mình, tay vô thức siết lấy cổ tay áo.
“A… Sợ nha.” Cô nói nửa thật nửa đùa, cố xua đi không khí lành lạnh vừa tràn vào phòng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hoài Ân ánh mắt như còn vương nước, mờ mịt một nỗi buồn nào đó không thuộc về hiện tại thì nụ cười trên môi Ánh Nguyệt cũng tắt dần.
“Cậu… mơ kiểu đó lâu chưa?” Nguyệt hỏi, giọng khẽ hẳn đi.
“Thỉnh thoảng…” Hoài Ân thở ra, ngón tay siết nhẹ tấm chăn mỏng. “Mỗi giấc mơ lại là một cảnh khác nhau. Nhưng chắc… vẫn là về cô gái đó.”
“Cô gái?”
Hoài Ân gật nhẹ. “Lúc thì thấy cô ấy quỳ giữa sân đình. Lúc thì bị trói kéo đi. Cứ như… mình đang sống trong ký ức của người khác vậy.”
Ánh Nguyệt rùng vai, ngó ra cửa sổ bên ngoài, sương sớm còn chưa tan.
“Nghe rợn ghê. Hay là… đi coi thầy đi. Kiểu này cứ kéo dài hoài không tốt đâu.”
Hoài Ân khẽ nhếch môi, một nụ cười mỏi mệt:
“Cậu tin mấy chuyện đó à?”
“Tin chứ! Người xưa có câu: có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà.” Nguyệt ngồi xích lại gần, giọng nhỏ hẳn. “Biết đâu… cậu có duyên nợ gì với cô gái đó. Kiếp trước làm gì đó chưa dứt, nên bây giờ mới hay mơ thấy như vậy.”
Hoài Ân không trả lời. Cô chỉ lặng im, đưa mắt nhìn vệt nắng đầu tiên vừa rơi xuống mép cửa kính. Trong thoáng chốc, gương mặt người con gái áo nâu sòng chợt hiện lên trong tâm trí đôi mắt ấy, ngay cả lúc sắp bị dìm xuống nước, vẫn kiêu hãnh mà dịu dàng.
“Duyên nợ…” cô lặp lại trong đầu. Không biết là mơ hay thực, mà ngực trái lại nhói lên một thoáng.
"Mà mấy giờ rồi?" Hoài Ân.
“Hơn bảy giờ sáng rồi đó.” Ánh Nguyệt đáp.
“Trời đất ơi! Hôm nay là buổi thực tập đầu tiên ở công ty mới của mình!” Hoài Ân bật dậy, chăn gối văng cả xuống đất.
“Mình biết mà, nên mới gọi cậu dậy đó,” Nguyệt cười cười, “chứ không phải vì thấy cậu ú ớ gọi tên ai trong mơ đâu nha~”
“Thôi tha cho mình đi…” Hoài Ân vừa chạy tới tủ lấy đồ vừa rên rỉ. “Không biết mới ngày đầu mà tới muộn có bị đánh rớt không nữa…”
“Không sao nè, vẫn kịp mà.” Ánh Nguyệt ngồi xếp gối thong thả, tựa cằm lên tay, ánh mắt dõi theo Hoài Ân đang quýnh quáng như con mèo bị ướt.
“Chắc không đó nha? Trễ xíu mà người ta chấm trừ điểm thái độ là toi luôn á!” Hoài Ân lục tung đống áo sơ mi, tay nọ kéo quần, tay kia vơ vội lược.
Nguyệt cười khúc khích: “Cậu đúng là chỉ lo được lo mất thôi."
Dưới ánh nắng sớm len qua rèm cửa, Hoài Ân vội vã khoác lên mình bộ sơ mi trắng cùng chân váy bút chì màu be nhã nhặn. Mái tóc dài buộc thấp gọn gàng sau gáy, vài sợi lòa xòa trước trán càng làm nổi bật gương mặt thanh tú với làn da trắng hồng tự nhiên. Đôi mắt cô to tròn, trong veo như ánh nước đầu thu, nhưng điều khiến người ta khó quên chính là nốt ruồi nhỏ nằm ngay dưới mắt trái như giọt lệ chưa kịp rơi, khiến gương mặt càng thêm phần mong manh, có chiều sâu. Đôi môi hồng chúm chím không tô son cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy dịu dàng.
"Mình đi nha." Hoài Ân tạm biệt cô bạn.
Trong không gian văn phòng sáng sủa với tông màu xám trắng hiện đại, tiếng bước chân của Hoài Ân vang nhẹ trên sàn đá. Cô ôm tập hồ sơ sát ngực, mắt đảo quanh tìm bảng hướng dẫn. Tim đập loạn xạ vì hồi hộp. Buổi thực tập đầu tiên cô đã tự hứa sẽ không gây ấn tượng… xấu.
Cánh cửa thang máy ting mở ra đúng lúc cô bước tới. Bên trong chỉ có một người một người đàn ông trẻ, cao lớn trong bộ vest xám cắt may tinh tế, áo sơ mi trắng không cà vạt, cổ áo mở hai khuy, toát lên vẻ tự tại mà điềm đạm. Gương mặt anh góc cạnh, sống mũi thẳng và đôi mắt sâu mang vẻ trầm lặng, như thể luôn suy nghĩ điều gì đó xa xôi.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hoài Ân thoáng khựng lại.
Người ấy… rất lạ, nhưng không hiểu sao vô cùng quen thuộc.
Cô bước vào, thang máy khép lại. Không ai nói gì. Nhưng trong khoảnh khắc yên lặng ấy, mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoảng qua từ người bên cạnh khiến cô thấy lòng bỗng chùng xuống giống như cảm giác đứng trước một bến nước trong giấc mơ đêm qua.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt dừng lại một nhịp ở nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái. Không nói gì, nhưng thoáng cau mày như vừa chạm vào một ký ức mơ hồ đã ngủ quên rất lâu.
“Cô là nhân viên mới à? Tôi chưa gặp cô bao giờ.” Giọng anh trầm và rõ, không lạnh lùng, nhưng cũng chẳng thân thiện.
Hoài Ân hơi giật mình, vội gật đầu: “Dạ… em là thực tập sinh ạ. Em là Hoài Ân. Hôm nay là ngày đầu tiên.”
Anh nhìn cô thêm một lúc, ánh mắt như dò xét nhưng không có ý thô lỗ. Chỉ là... giống như đang cố nhớ lại điều gì đó đã trôi tuột khỏi trí nhớ. Rồi anh gật nhẹ: “Tôi là Hoàng Bách. Trưởng phòng Dự án. Nếu làm ở tầng này thì… sẽ sớm gặp lại.”
Một tiếng ting khẽ vang lên, cửa thang máy mở. Hoàng Bách bước ra trước, bước chân vững vàng, dứt khoát. Hoài Ân nhìn theo anh một giây rồi cũng vội bước theo: “Em… cũng thực tập ở tầng sáu ạ!”
Anh dừng lại một nhịp khi nghe câu đó, nhưng không quay đầu, chỉ khẽ gật thêm lần nữa như đã ghi nhớ. Dáng anh khuất sau dãy hành lang rộng, để lại trong lòng Hoài Ân một cảm giác kỳ lạ.
Phòng Dự án sáng đèn, không gian mở với những dãy bàn làm việc được bố trí gọn gàng, sắc xanh của vài chậu cây nhỏ khiến không khí bớt phần nghiêm túc. Vừa bước vào, Hoài Ân còn đang lúng túng thì một cô gái trẻ bước đến, gương mặt tươi tắn, dáng người mảnh mai trong bộ váy công sở đơn giản nhưng thanh lịch.
“Em là Hoài Ân đúng không?” Cô gái hỏi, nụ cười tỏa sáng khiến Hoài Ân bất giác gật đầu nhanh. “Chị là Mỹ Hoa, phụ trách hướng dẫn em thời gian thực tập này nha.”
Mỹ Hoa chỉ khoảng hai sáu tuổi, hai mươi bảy tuổi làn da trắng, gò má hơi ửng hồng tự nhiên, đôi mắt sáng và giọng nói nhẹ nhàng mà có sức hút. Cô không quá rực rỡ kiểu gây choáng ngợp, nhưng càng nhìn càng thấy duyên, như kiểu hoa nhài nở thầm trong góc nắng sáng sớm.
“Chỗ em ngồi ở kia, cạnh bàn chị luôn. Có gì thắc mắc cứ hỏi nha."
"Dạ." Hoài Ân gật đầu
Mỹ Hoa dắt Hoài Ân đi một vòng nhỏ quanh phòng, vừa đi vừa nói nhỏ đủ để người nghe không bị choáng ngợp trong ngày đầu tiên.
“Phòng mình hiện tại có mười người, chia làm hai tổ nhỏ. Mỗi người một tính, nhưng làm việc rất có trách nhiệm, và ai cũng sẵn lòng hỗ trợ người mới.”
Cô dừng lại bên bàn gần cửa sổ. Một người đàn ông đang rà soát văn bản, thấy hai người liền tháo tai nghe và đứng dậy chào.
“Đây là anh Tuấn Anh tổ trưởng tổ kỹ thuật. Anh ấy phụ trách các dự án tích hợp hệ thống, chuyên môn vững, tính thì hơi trầm nhưng cực kỳ lịch sự và có tâm.”
Anh Tuấn Anh bắt tay Hoài Ân, giọng đều và nhỏ: “Chào em. Có gì về kỹ thuật hoặc nội dung dự án cần hỗ trợ, đừng ngại hỏi.”
Tiếp đến là một phụ nữ chạc ba mươi, gương mặt nghiêm nhưng ánh mắt hiền.
“Chị Thảo phụ trách kế toán nội bộ. Chị Thảo ít nói nhưng làm việc cực kỳ chỉn chu. Em mà cần hỗ trợ thủ tục hay giấy tờ gì cứ nhờ chị.”
Chị Thảo gật đầu nhẹ, nói bằng giọng Bắc trầm nhã: “Chào em. Cứ thoải mái nhé, không quen việc thì cứ hỏi mọi người.”
Mỹ Hoa bước thêm vài bước, chỉ về một chàng trai đang rà soát email: “Còn đây là Minh Khang mới được nhận chính thức sau kỳ thực tập. Cậu ấy rất nhanh nhẹn, chịu khó học hỏi. Mọi người trong phòng ai cũng quý.”
Minh Khang quay ghế lại, cười thân thiện, gật đầu chào:
“Chào Ân, mình là Khang. Có gì cần thì cứ gọi mình, mình rành đường đi nước bước ở công ty này lắm.”
Không khí trong phòng làm việc yên tĩnh nhưng không gò bó. Mọi người thấy người mới đều gật đầu chào bằng ánh mắt thiện cảm, vài người còn mỉm cười nhẹ như một cách chào đón.
Mỹ Hoa dẫn Hoài Ân trở lại bàn cạnh cửa sổ gần góc phòng, đưa tay chỉ: "Chỗ em ngồi ở đây, cạnh bàn chị luôn. Có gì thắc mắc thì trao đổi cho tiện.”
“Dạ, em cảm ơn chị.” Hoài Ân gật đầu, lòng nhẹ đi phần nào.
Chỉ trong mươi phút ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được một không khí làm việc thân thiện mà vẫn nghiêm túc điều khiến cô vừa yên tâm, vừa thấy biết ơn vì đã bắt đầu hành trình thực tập tại nơi này.