Bấu Víu Nhân Duyên

Chương 2: Dưới bến nước (2)

Trước Sau

break

Dân làng nhao nhao. Có tiếng xì xào, tiếng thở hắt, rồi tiếng một mụ già lẩm bẩm:

“Trời ơi… là thiệt sao? Là công tử nhà quan Thứ Sử?”

“Thảo nào mà dấu diếm… thảo nào mà cứ êm như ru…”

“Nhưng… nếu vậy, sao lại chỉ bắt mỗi con Mận chịu tội?”

Đám đông bỗng chốc rúng động. Người thì quay sang nhìn vọng lâu, kẻ thì chắp tay lạy rì rầm như sợ quỷ thần giáng họa vì dám nghi ngờ kẻ có chức quyền. Nhưng trong mắt nhiều người, có tia lửa nhen lên lửa của bất bình, lửa của lương tri.

Trên bệ đình, Quan Thứ Sử vẫn đứng thẳng người, nhưng sắc mặt ông thoáng biến. Chỉ trong một khắc, ông phất tay áo, chắp hai tay sau lưng, giọng trầm lạnh như gió lùa qua rặng tre mùa chạp: “Vô lễ! Lời lẽ của ngươi vừa rồi là xúc phạm bậc quan trên.”

“Xin Thứ Sử thứ tội,” một giọng nam vang lên, trầm mà rắn. Từ đầu đám đông, một người đàn ông trung niên bước tới, tay vẫn còn dính bụi đường, y phục xộc xệch như vừa vội vã chạy về. Theo sau ông là mấy lính hầu, mặt mày thất sắc, rõ là vừa trải qua cơn bối rối lớn.

Đó chính là Tri phủ Nguyễn Văn Lễ, phụ thân của Nguyễn Văn Minh.

Dân làng lặng đi. Ngay cả tiếng gió cũng như ngừng thổi. Người ta chưa từng thấy Tri phủ đại nhân xuất hiện ở đình làng như thế này lại trong tình cảnh xáo trộn đến vậy.

Quan Thứ sử nhướng mày, giọng trầm xuống một bậc: “Tri phủ đại nhân, ngài đến thật đúng lúc.”

Một bóng người bước ra từ đám lính. Là Tri phủ Nguyễn Văn Lễ. Ông bước nhanh tới, sắc mặt đanh lại, rồi cúi người thật thấp: “Xin đại nhân rộng lượng tha lỗi. Là hạ quan dạy con chưa nghiêm, khiến nó ăn nói hàm hồ.”

Thứ sử nheo mắt nhìn, giọng lặng mà lạnh: “Ngươi đến cũng vừa hay. Đem nghịch tử của ngươi về mà răn dạy. Bằng không, phép nước chẳng dung.”

Nguyễn Văn Lễ xoay phắt người, không nói một lời, tát thẳng vào mặt Nguyễn Văn Minh. Tiếng tát dội vang trong buổi sớm còn đẫm sương.

“Minh! Ngươi còn biết mặt mũi nào mà quỳ giữa đình làng? Ăn nói xằng bậy, vu oan bừa bãi, dám làm rối loạn công đường!”

Nguyễn Văn Minh quỳ rạp dưới đất, tóc xõa trước trán, mặt đỏ bừng nhưng mắt vẫn không cúi. Chàng cắn răng, giọng nghẹn: “Cha muốn đánh, cứ đánh. Nhưng con không thể trơ mắt nhìn người lành bị hàm oan. Nàng Mận là người hiền thảo, cả làng đều biết. Nếu không có kẻ nấp sau quyền thế làm điều đê hèn… thì cớ chi nàng phải chết không lời kêu oan?”

Nguyễn Văn Lễ tức đến nghẹn thở, mắt đỏ vằn, chỉ thẳng vào mặt con trai mình, giọng gằn từng chữ như đứt ruột:

“Muốn đánh cứ đánh à? Ta đã đánh ngươi ra cái bộ dạng người không ra người, ma chẳng ra ma thế kia, vậy mà còn cố lết tới đây làm loạn?”

Ông giật phăng cây roi mây từ tay một tên lính hầu, mặt tái đi vì giận:

“Người đâu! Bắt nó lại cho ta! Đem về phủ, hôm nay ta đánh chết cái thứ nghịch tử dám bôi tro trát trấu lên danh môn!”

Hai lính hầu lập tức lao tới. Nguyễn Văn Minh chưa kịp đứng dậy đã bị một tên túm lấy vai, tên kia ghì chặt tay ra sau lưng. Cát bụi bám đầy áo, mồ hôi hòa với máu rịn ra từ khóe môi chưa khô trận đòn cũ.

Mận hét lên:"Xin đừng... xin đừng đánh chàng ấy."

Nàng giãy giụa, quỳ rạp sát đất, mặt úp xuống nền sỏi cứng, nước mắt chan hòa với bùn non: "Ta không sợ chết... chỉ mong đừng liên lụy đến người khác."

Bà Trần cũng lết tới, tay bấu gấu áo tên lính, miệng không thốt nên lời, chỉ nấc nghẹn từng tiếng. Cả đám đông rúng động, có người len lén lau mắt, người lắc đầu thở dài, nhưng không ai dám bước ra.

Quan Thứ sử đứng lặng, sắc mặt lạnh băng. Ông chỉ buông một câu:

“Đưa nữ phạm nhân ra pháp trường. Can án đã rõ. Kẻ vi lễ, trái đạo, phải chịu hình để răn muôn dân.”

Mận bị kéo đứng dậy. Vạt áo nâu sòng rách rưới lấm lem. Nhưng nàng không khóc nữa. Đôi mắt ấy, sau tất cả, bỗng trở nên sáng lạ lùng như đã nhìn thấy điều gì vượt khỏi cả nỗi sợ hãi.

Trước khi bị kéo xuống nước, nàng ngoái đầu lại, tìm kiếm ánh mắt của mẹ.
“Mẹ…” nàng gọi khẽ, rồi gượng cúi đầu sâu xuống, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.

“Mẹ ơi, con là đứa con bất hiếu… Đến lúc này, vẫn chỉ biết khiến mẹ đau lòng. Con không thể sống để đỡ đần mẹ, không thể cõng mẹ qua những năm tháng tuổi già…”

Bà Trần quỵ xuống, đưa tay ra với theo con gái như kẻ đang chới với giữa giấc mơ hóa ác mộng.

“Con biết mẹ không tin đâu… mẹ vẫn luôn tin con mà. Nhưng mẹ ơi, dẫu có chết, con vẫn không dám nói dối mẹ một lời nào.”

Nàng nghẹn lại một chút, rồi lại cố gắng nói tiếp, giọng run run như sợi tơ:
“Nếu có kiếp sau… xin mẹ hãy nhận ra con. Con sẽ sống lại, làm con mẹ một lần nữa… sẽ cố gắng làm đứa con ngoan, không để mẹ rơi nước mắt…”

Nàng đưa mắt nhìn mẹ thêm một lần cuối ánh nhìn kéo dài như muốn ghi khắc bóng dáng bà Trần vào tận xương tủy.

Giọng nàng không lớn, nhưng vang rõ giữa bến nước nín lặng. Bà Trần đổ sụp người, khóc không thành tiếng, hai tay vươn về phía con gái như muốn níu giữ chút hơi tàn cuối cùng.

Rồi Mận quay sang nhìn Nguyễn Văn Minh người bị ghì chặt đến rớm máu hai cổ tay, gương mặt cúi thấp nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dõi theo nàng.

“Cảm ơn công tử,” nàng nói, giọng dịu như gió cuối thu, “Lần đầu gặp công tử… ta đã biết ngài là người tốt. Giữa cõi đời lắm đục hơn trong, được một lần làm bạn với người như ngài… đã là phúc lớn nhất trong kiếp này của ta.”

Nàng hít một hơi, run run:
“Những điều công tử làm cho ta, có thể chẳng ai thấy, chẳng ai biết… nhưng ta nhớ. Ta nhớ từng ánh mắt tin tưởng, từng lời bênh vực. Người là chút sáng cuối cùng trong chuỗi ngày tối tăm của ta.”

Nàng ngừng lại, ngước mắt nhìn bầu trời xám mù không chút nắng:
“Chỉ tiếc… ta chẳng đủ trong sạch để xứng với tấm lòng của công tử. Ta chẳng còn gì, ngoài cái tên bị bêu riếu và thân xác này sắp hóa thành bọt nước.”

Giọng nàng ngưng lại một chút, rồi khẽ cười, dù khóe môi run run:
“Cơ duyên gặp gỡ được ngài… ta sẽ không quên. Nếu có kiếp sau ta vẫn mong được gặp lại ngài. ”

Lời vừa dứt, nàng hít một hơi sâu, ánh mắt quét qua đám đông những khuôn mặt từng thân quen, từng cười nói, giờ chỉ còn lại cái cúi đầu né tránh.

Rồi ánh mắt ấy dừng lại ở vọng lâu phủ rêu xanh nơi một thuở trăng thanh gió mát, nàng từng nghe lời hẹn ước, từng tin vào một tương lai không ai cấm cản.

Môi nàng khẽ mấp máy, như chỉ để mình nàng nghe:
“Tạm biệt chàng…”

Nàng nhắm mắt. Một tên lính đẩy mạnh. Thân thể nhỏ bé lao xuống dòng nước đục ngầu. Mặt sông tung bọt trắng, rồi khép lại như chưa từng có ai tồn tại.

Dưới bến, chỉ còn vang vọng tiếng bà mẹ gào khản cổ:
“Mận ơi… con tôi ơi…!”

Nguyễn Văn Minh vùng giãy, gào lên đến vỡ họng:
“Mận! Mận!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc