Sáng hôm sau, Hoài Ân thay đồ xong, đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì Ánh Nguyệt vừa về tới. Ánh Nguyệt trông khá buồn bã, ánh mắt xa xăm như đang mang nặng điều gì trong lòng. Cậu ấy đứng yên một lúc, nhìn vào khoảng không, khiến không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề và lặng lẽ hơn.
“Cậu sao thế?” Hoài Ân hỏi, giọng lo lắng.
Ánh Nguyệt giật mình, như vừa nhận ra sự có mặt của cô. “Ân, chưa đi làm hả?”
“Tớ chuẩn bị đi. Cậu trông như đang mất hồn, có chuyện gì à?” Hoài Ân tiến lại gần, ánh mắt quan tâm.
“Không, không có gì đâu,” Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhàng. “Hôm nay tớ mệt quá nên xin nghỉ làm.”
“Hôm qua cậu làm gì mà mệt?” Hoài Ân nhíu mày.
“C… chị ấy… tâm sự cả đêm nên tớ mất ngủ thôi.” Ánh Nguyệt đáp, tránh ánh mắt Hoài Ân, giọng nói có vẻ lơ đãng như thể đang cố né tránh một điều gì đó.
“Cậu còn không mau đi làm thì muộn đấy.” Ánh Nguyệt khẽ nhắc, tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời như để giấu đi vẻ mỏi mệt trên gương mặt thanh tú đó.
Hoài Ân đứng yên một nhịp, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt trốn tránh của bạn. Cô gật đầu: “Được rồi, tối về mình sẽ nói chuyện với cậu sau.”
Nói xong, Hoài Ân quay người đi, trong lòng mang theo một chút lặng lẽ không tên.
Buổi sáng thứ hai làm việc ở đây bắt đầu một cách khá thong thả. Hoài Ân đến sớm hơn thường lệ, ngồi yên ở góc bàn quen thuộc cạnh chỗ chị Mỹ Hoa. Cô mở máy tính, uống vài ngụm trà sữa mua dọc đường, lặng lẽ nhìn màn hình như đang bận rộn, thật ra là đang… chẳng làm gì cả.
Tiếng gõ bàn phím lách cách trong phòng vang lên rời rạc. Nhiều anh chị vẫn còn chưa tới, không khí buổi sáng trong phòng dự án khá yên, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xiên xiên lên sàn đá hoa cũ. Cô tranh thủ đọc lại vài ghi chú hôm trước, tay thi thoảng lướt điện thoại dưới bàn.
Thật ra những buổi sáng thế này Hoài Ân khá thích không ai sai gì, không gấp gáp, không phải chạy tới chạy lui. Cô nhủ thầm nếu một ngày thực tập mà chỉ như vầy thôi thì tốt quá.
Nhưng mọi sự yên bình đều có thời hạn.
Khoảng hơn tám giờ rưỡi, khi cả phòng đã đông đủ, chị Mỹ Hoa bất ngờ quay sang, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Ân ơi, em photo giúp chị mấy bản tài liệu này nha, rồi đem qua phòng anh Bách luôn thể.”
“Dạ vâng…” Cô đặt cốc trà sữa xuống, đứng dậy ngay.
Chưa đi được bao xa, một chị khác trong phòng ngẩng lên gọi: “Ân ơi, lát ghé phòng nghỉ lấy giùm chị ly cà phê nhé, chị chưa kịp pha.”
Vài phút sau, khi Hoài Ân quay về bàn, tưởng đã xong xuôi mọi việc thì một anh nhân viên khác lại hỏi: “Hoài Ân, em giúp anh in lại file biên bản họp tuần trước nha. Máy anh lỗi rồi.”
Cô thoáng nhìn quanh, mọi người vẫn đang gõ bàn phím, đọc tài liệu, trò chuyện nhỏ nhẹ. Tất cả đều bận còn cô thì rảnh, ít nhất là trong mắt họ.
Cô không giận, cũng chẳng buồn. Chỉ là ngồi xuống, tay xoa nhẹ cổ tay, tự nhủ: “Ừ thì thực tập sinh mà… Nhưng nay mới buổi thứ hai đó nha quãng thời gian sau chắc vất vả lắm đây.”
Hoài Ân tay ôm hai thùng giấy khá nặng, từng bước chậm rãi bước vào thang máy. Cô khẽ nghiêng người, dùng đầu gối giữ cửa để không bị kẹp. Lưng áo dính mồ hôi vì nắng ngoài hành lang, lòng thầm mong thang máy không dừng tầng nào.
Bất chợt, có ai đó từ phía sau bước tới, cánh tay vững vàng ôm trọn cả hai thùng giấy trong tay cô.
“Để anh.”
Hoài Ân ngẩng lên, hơi sững lại. Là Hoàng Bách trưởng phòng. Dưới ánh đèn vàng nhạt trong thang máy, anh hiện lên với một vẻ điềm đạm khó tả. Anh cao, vai rộng, dáng người thẳng và gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng tay xắn nhẹ đến khuỷu tay không quá trau chuốt, nhưng từng đường nét đều sạch sẽ và tinh tế. Gương mặt anh không phải kiểu sắc sảo thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mà là nét cuốn hút theo kiểu càng nhìn càng thấy khó rời mắt. Mũi cao thẳng, cằm rõ nét, đôi mắt đen tuyền trầm tĩnh, lúc nào cũng như đang nhìn xuyên qua sự việc, khiến người khác vô thức giữ chừng mực.
Anh đỡ thùng giấy bằng một tay, còn tay kia thì nhẹ nhàng che góc cửa thang máy lại để cô bước vào. Một hành động nhỏ nhưng đầy tinh tế.
Và chính lúc đó Hoài Ân khựng lại.
Trong một giấc mơ mơ hồ nào đó, cô từng thấy một bóng dáng cũng đưa tay ra che cửa như thế, cũng giọng nói trầm thấp ấy, cũng là ánh mắt đó nhìn mình đầy dịu dàng.
Chỉ là… trong mơ, người đó mặc y phục cổ xưa.
“Vất vả quá nhỉ,” Anh nói, giọng đều và trầm, không cười, nhưng ánh nhìn lại không hề xa cách.
Hoài Ân bối rối quay đi, tim đập nhanh một cách lạ lùng. Cô siết nhẹ hai tay, không phải vì thùng giấy, mà là để giữ chặt cảm giác vừa chợt thoáng qua.
“Dạ… không đâu ạ.” Cô khẽ đáp.
Dạo này mình cứ làm sao ấy, mơ nhiều quá giờ ám ảnh luôn rồi.
Thang máy mở ra, tiếng ting vang nhẹ giữa hành lang yên tĩnh.
“Em đưa đến phòng nào?” Hoàng Bách nghiêng đầu hỏi, ánh mắt lướt qua gương mặt Hoài Ân.
“Dạ… thôi anh để em bê nốt ạ. Em ngại làm phiền anh.”
Nhưng anh không trả lời, cũng không dừng bước. Tay vẫn chắc chắn ôm hai thùng giấy, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng có phần trêu chọc: “Đi nhanh nào, anh mỏi tay rồi.”
Tôi đành phải bước theo, tay khẽ chỉ về phía căn phòng ở cuối hành lang. Vừa đi vừa thầm lo để trưởng phòng bê đồ giúp nhân viên, lỡ ai thấy thì chẳng biết nên chui vào đâu cho đỡ ngượng.
"Cảm ơn anh ạ, em về phòng trước." Hoài Ân cúi đầu nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.
Hoàng Bách gật đầu, mắt dõi theo bóng lưng cô cho đến khi khuất sau cánh cửa. Gương mặt anh vẫn không biểu lộ gì rõ ràng, chỉ có ánh nhìn hơi trầm xuống.
Phía sau lưng Hoàng Bách, hai bóng nhỏ lấp ló hiện ra. Chúng chỉ cao chừng đầu gối người lớn, hình dạng mờ mờ như sương sớm, mỗi đứa đội một chiếc nón nhỏ xíu, thân người tròn tròn, nhảy lóc chóc mà không phát ra tiếng động.
Một bóng thì thầm, giọng nhỏ như tiếng lá lay:
“Là cô ấy hả?”
Bóng còn lại nghiêng đầu, hai tay chống hông, phồng má:
“Ừ… đúng là khí tức đó. Không lẫn đi đâu được! Tìm mãi không thấy, cuối cùng lại tự chạy đến. Đúng là có duyên với anh thật đấy.”
Hoàng Bách không ngoảnh lại, khẽ gật đầu. Ánh mắt vẫn dõi theo cánh cửa nơi Hoài Ân vừa khuất bóng, khóe môi thoáng qua một nụ cười nhạt.
Hai bóng nhỏ lơ lửng bên vai anh, một đứa bĩu môi, một đứa tò mò nhìn về phía căn phòng vừa đóng cửa.
“Saokhông nói gì hết trơn. Không vui khi gặp lại người ta sao?”
Hoàng Bách không trả lời, anh nhẹ giọng nói "Đừng quậy, cũng đừng tự ý xuất hiện khi ta chưa gọi."
Hai bóng nhỏ nhìn nhau, rõ ràng không phục. Đứa tóc búi phồng phồng hậm hực bĩu môi:
“Biết rồi! Chỉ là em vui cho anh thôi mà!”
Đứa còn lại quay ngoắt đi, giọng lí nhí nhưng đầy dỗi:
“Không cần nữa… đi về!”
Chỉ trong chớp mắt, cả hai như làn khói nhạt, lặng lẽ tan biến trong không khí, để lại phía sau một khoảng lặng lành lạnh. Hoàng Bách vẫn đứng yên, bàn tay khẽ siết lại, ánh mắt sâu như giếng cạn.