Bắt Lấy Ánh Trăng Giam Cầm

Chương 3

Trước Sau

break

Bàn tay đang nắm eo cô từ từ siết chặt.

Hứa Bảo Nhi từ trong lòng hắn đứng dậy, hoảng sợ lùi về phía sau vài bước.

Trương Cẩn cũng đứng lên, hắn vừa đứng lên, cái bóng của hắn đã bao phủ toàn bộ cơ thể cô.

Hứa Bảo Nhi run rẩy, toàn thân vô lực.

Đúng lúc này, Lục Hoài rẻ đám đông đang vây xem chạy tới, anh chạy tới trước mặt cô, cẩn thận che chở Hứa Bảo Nhi ở sau lưng, hai mắt đề phòng nhìn thiếu niên lưu manh cao to hơn mình một cái đầu.

"Trương Cẩn, cậu tính làm gì?"

Trương Cẩn rời mắt nhìn Lục Hoài, bộ dáng ân cần bảo vệ Hứa Bảo Nhi của anh khiến hắn vô cùng ngứa mắt, lửa giận nhanh chóng bén lên.

"Ông đây muốn làm gì, cần phải báo cho mày sao?"

"Tránh ra."

Lục Hoài vẫn đứng yên trước mặt Hứa Bảo Nhi, kiên quyết nói: "Không tránh."

"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ không để cậu bắt nạt cô ấy."

Nghe đến ba chữ "Vị hôn thê" Trương Cẩn lập tức không kìm chế được nữa, hắn thẳng tay vung nắm đấm về phía mặt của Lục Hoài.

"Bốp... "

Một tiếng động vang lên, Hứa Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn Lục Hoài bị hắn đấm đến mức té sang một bên.

"A... anh Hoài."

Cô sợ hãi hét lên, sau đó lao đến đỡ lấy Lục Hoài.

"Anh Hoài... anh có sao không?”

“Hu… hu.”

Hứa Bảo Nhi sợ hãi đến khóc lên, lo lắng quan tâm cho Lục Hoài.

Trương Cẩn thấy như vậy, tức giận đến mất lý trí, nâng chân đá vào bắp chân của cô.

"Á... "

Hứa Bảo Nhi đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.

Đồng phục trắng tinh trên người cô đã bị bẩn, Hứa Bảo Nhi được Lục Hoài đỡ dậy, tính tình anh luôn luôn dịu dàng, bây giờ cũng không chịu được tính cách ngang ngược của Trương Cẩn.

Lục Hoài tức giận nói: "Tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm chuyện này."

Sau đó anh quay sang hỏi Hứa Bảo Nhi: "Bảo Nhi, chân có đau không?"

Cô khóc thút thít chỉ tay vào đầu gối, anh nhìn thấy đầu gối của cô đã đỏ lên, bắt đầu chuyển sang màu tím.

Lục Hoài tức giận, dùng ánh mắt hận thù nhìn Trương Cẩn, nghiến răng nói: "Nếu em ấy bị gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu."

Nói xong, Lục Hoài lập tức bế ngang Hứa Bảo Nhi lên chạy về phía phòng y tế.

Một tên đàn em đứng ở sau lưng Trương Cẩn tiến lên hỏi.

"Đại ca, có cần em đi xử lý nó không?"

Trương Cẩn lắc đầu, nói: "Chuyện này, tao sẽ đích thân xử lý."

"Tụi bây không được gây khó dễ cho cô gái đó, nghe rõ chưa?"


Đám đàn em lập tức hô to.

"Rõ thưa đại ca."

Sau đó giám thị đi đến giải tán đám đông, sân trường bắt đầu lễ chào cờ như hằng tuần.

Vết thương trên đầu gối Hứa Bảo Nhi quá nặng, phòng y tế trong trường không có khả năng chữa trị, Lục Hoài lập tức liên lạc với Hứa gia, anh nói rõ tình hình của cô.

Mười phút sau, bởi vì lễ chào cờ vẫn còn diễn ra để tránh trở thành tiêu điểm của đám đông, một chiếc xe hạng sang lặng lẽ từ cổng sau chạy thẳng vào cổng trường, tài xế lập tức mở cửa để Lục Hoài bế Hứa Bảo Nhi lên xe.

Chiếc xe khởi động rời khỏi cổng trường, hướng về phía bệnh viện thành phố. Mà không ai để ý rằng, ở phía sau họ có một chiếc moto phân khối lớn đang bám sát phía sau.

Trên đường đi, Lục Hoài luôn không ngừng an ủi cô.

"Bảo Nhi không sao đâu, rất nhanh sẽ tới bệnh viện, em phải cố gắng lên."

Hứa Bảo Nhi nước mắt rơi đầy mặt, cô sợ hãi khóc nức nở nói: "Lục Hoài... có khi nào... chân em không cứu được nữa không?"

Lục Hoài vươn tay lau nước mắt cho cô, dốc lòng an ủi xoa dịu tinh thần cô.

"Sẽ không đâu, em nhất định sẽ không bị gì đâu."

Nước mắt Lục Hoài rơi xuống, từ khi bắt đầu có nhận thức, anh chưa từng khóc với ai, bây giờ lại phá lệ vì cô gái mình thích đang phải chịu đau đớn.

Xe vừa tới bệnh viện, Hứa Bảo Nhi lập tức được đẩy thẳng vào khoa cấp cứu, Lục Hoài đứng bên ngoài chờ đợi.

Bức tường của phòng cấp cứu được làm từ thủy tinh nên người bên ngoài có thể quan sát mọi thứ đang xảy ra bên trong.

Lục Hoài chống hai tay lên tường, nhìn Hứa Bảo Nhi được y tá đỡ lên giường, bác sĩ bắt đầu chụp X quang chân cho cô.

Sau khi có kết quả, bác sĩ lập tức gọi người nhà bệnh nhân vào.

Ba mẹ Hứa Bảo Nhi chưa đến kịp nên Lục Hoài phải đứng ra.

"Đầu gối của bệnh nhân đã bị nứt xương, bây giờ phải dùng nẹp để cố định lại."

"Người nhà đi theo y tá làm các thủ tục để đăng ký đi."

"Được tôi đi ngay, bác sĩ xin hãy cố gắng chữa trị cho em ấy."

Nói xong, Lục Hoài gấp gáp đi theo y tá đóng tiền viện phí.

Bởi vì anh biết, nếu mình đóng trễ một giây thì Hứa Bảo Nhi sẽ đau đớn thêm một giây.

Mọi chuyện đều được Trương Cẩn đứng ở một bên nhìn thấy.

Sau khi Lục Hoài rời đi, hắn mới tiến lên nhìn vào bên trong.

Các bác sĩ đang xem xét đầu gối của cô, chỗ đó đã chuyển sang màu tím đen, trong rất đáng sợ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc