Bắt Lấy Ánh Trăng Giam Cầm

Chương 2

Trước Sau

break

Trương Cẩn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, hắn nhìn xung quanh căn nhà đổ nát, sập xệ của mình. Bên ngoài đang đổ mưa, nước mưa nhiễu vào trong nhà, cánh cửa bằng gỗ mục cũng không thể ngăn chặn được gió lạnh thổi từ bên ngoài vào.

Cả căn nhà lạnh lẽo, ẩm ướt nhưng vẫn không thể làm nguội trái tim đang bùng cháy nóng bỏng của hắn.

Trương Cẩn là người có dục vọng độc chiếm vô cùng mạnh mẽ.

Một khi hắn đã xác định cái gì là của mình, thì không ai có thể cướp nó khỏi tay hắn.

Ngay thời khắc Hứa Bảo Nhi tặng hộp bánh đó cho hắn, khi cô nở nụ cười với hắn, Trương Cẩn đã xác định cô gái này chính là của mình.

Từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến nhà hàng xa hoa kia để đợi cô, ròng rã hơn một tuần, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cô bé ấy.

Sau đó Trương Cẩn nghe thấy cha mẹ của cô bé gọi tên cô bé là Hứa Bảo Nhi.

Từ khi đó, tên của cô bé luôn luôn khắc sâu trong đầu hắn.

Ngày nào hắn cũng đến đó, chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô bé, chứ không dám tiến lên bắt chuyện, bởi vì hắn ý thức được thân phận của cả hai cách biệt, Trương Cẩn khi đó không đủ tư cách để trò chuyện cùng Hứa Bảo Nhi.

Cho đến một thời gian, dù có đợi mãi đợi mãi, Trương Cẩn cũng không thể gặp lại cô bé ấy nữa.

Cứ tưởng kiếp này cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cho đến khi Trương Cẩn nghe thấy ba chữ "Hứa Bảo Nhi" từ trong miệng Lục Hoài phát ra.

Cửa mở, Trương Cẩn bước ra bên ngoài, hắn đứng dưới mưa, toàn thân ướt nhẹp, nghiến chặt răng nói: "Nếu em đã trở lại, thì lần này tôi sẽ nắm chặt lấy, không để tụt mất như lần trước."

---

Sáng hôm qua, Hứa Bảo Nhi ngồi xe đến trường, giữa đường chiếc xe bất ngờ bị chặn lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Tài xế quay đầu nói: "Tiểu thư, phía trước có một đám lưu manh đang thu tiền bảo kê."

Hứa Bảo Nhi nghe vậy thì tò mò ấn nút mở cửa xe xuống.

Khi nhìn thấy người đang cầm đầu chính là Trương Cẩn, Hứa Bảo Nhi giật mình đóng kín cửa xe lại.

Cô nói với tài xế: "Họ muốn bao nhiêu thì cứ đưa đi, tránh ẩu đả bị thương."

"Vâng tiểu thư."

Tài xế đáp lời rồi mở cửa xe bước xuống.

Hứa Bảo Nhi ngồi bên trong im lặng quan sát cảnh tượng bên ngoài.

Tài xế tiến đến đưa tiền cho bọn họ, người thu tiền là thuộc hạ của Trương Cẩn.

Còn hắn đột nhiên nhìn về phía chiếc xe, Hứa Bảo Nhi giật mình, vô thức cụp mắt xuống.

Ánh mắt đó giống như đang xuyên qua vỏ xe nhìn thẳng vào cô, toàn thân Hứa Bảo Nhi lạnh cóng.

Cuối cùng xe cũng được thông qua, khi chiếc xe chạy ngang chỗ hắn, Trương Cẩn trùng hợp đứng ngay bên chỗ cô ngồi.

Trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Hứa Bảo Nhi thì cúi đầu không dám nhìn, còn hắn thì đăm đăm nhìn vào cô.

Khi chiếc xe đã hoàn toàn rời đi, Hứa Bảo Nhi mới nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.

---

Hứa Bảo Nhi nhỏ hơn Lục Hoài một tuổi, cô học ở tầng dưới, anh học ở tầng trên.

Cả trường này đều biết hai người là thanh mai trúc mã, hơn nữa gia đình cũng thuộc giới thượng lưu nên không ai có đủ tự tin để xen vào.

Trường mà bọn họ đang học là trường cấp ba bình thường, chứ không phải trường dành cho giới quý tộc.

Bởi vì cả hai gia đình đều từ trong nghèo khó vượt lên, hồi nhỏ thường xuyên bị ăn hiếp nên họ không muốn con cái mình sau này sẽ ỷ lại vào gia đình mà đi bắt nạt người khác.

Tuy nhiên về mặt vật chất, thì bọn họ lại không hề bị giới hạn nhưng nếu thích một thứ gì đó, cả hai phải sử dụng kết quả học tập để trao đổi.

Vì vậy, Hứa Bảo Nhi được cha mẹ nuôi dạy vô cùng tốt, cô không hề kiêu ngạo như những tiểu thư cùng giới.

Cô thân thiện, hòa thuận với tất cả mọi người, dù là giàu hay nghèo, cô đều dùng trái tim chân thành để đối xử với bọn họ.

---

Hôm nay là thứ hai, trường có tổ chức chào cờ.

Hứa Bảo Nhi cùng bạn bè đi xuống dưới sân, ghế đã được xếp sẵn, cô ngồi xuống cùng bạn bè trò chuyện đợi buổi chào cờ diễn ra.

Sau đó cô phát hiện, mọi người đang ngồi cạnh mình đột nhiên đứng dậy đi chỗ khác hết.

Hứa Bảo Nhi bất ngờ quay đầu xung quanh để xem, thì nhìn thấy người đang ngồi ở sau lưng mình chính là Trương Cẩn, phía sau hắn là một đám đàn em, mặt mày của ai cũng vô cùng dữ tợn.

Cô giật mình một cái, lập tức đứng dậy, do quá đột ngột nên thân thể lung lay không vững.

Chàng trai thô lỗ vạm vỡ sau lưng đột nhiên vươn tay ra ôm eo cô rồi kéo mạnh về phía mình.

Cơ thể Hứa Bảo Nhi đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn, trên mũi xuất hiện đau đớn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người xung quanh đều bất ngờ đến há to miệng, sau đó là lo lắng cho Hứa Bảo Nhi.

Cô từ trong lòng ngực của thiếu niên ngẩng đầu dậy, mắt hai người đối diện với nhau.

Hứa Bảo Nhi nhìn thấy bên trong đôi mắt của hắn giống như có rất nhiều ngọn lửa đang cháy, vừa nóng bỏng vừa lạnh giá.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc