"Bảo Nhi."
Nghe có người gọi tên mình, Hứa Bảo Nhi liền quay đầu lại, ngay tức khắc trên gương mặt xinh xắn của cô gái hiện lên nụ cười rạng rỡ.
"Anh Hoài."
Cô gọi một tiếng rồi nhấc chân chạy về phía anh.
Hai người bọn họ đang đứng trên sân bóng của trường học, khi Hứa Bảo Nhi đang chạy về phía Lục Hoài, bất ngờ giữa đoạn đường có một người khác xuất hiện.
Cô mở to hai mắt, vội vã hét lên.
"Tránh ra."
Nhưng Hứa Bảo Nhi không thắng lại kịp, trực tiếp đâm đầu vào người đó.
"Ai da..."
Lục Hoài hối hả chạy đến, đầu tiên là dìu Hứa Bảo Nhi từ trên đất đứng dậy, lo lắng kiểm tra tay chân cho cô.
Khi nhìn thấy đầu gối cô bị ma sát đến mức chảy máu, anh không kìm được đau lòng quỳ một gối xuống kiểm tra vết thương.
"Có đau không?"
"Anh lập tức dẫn em đến phòng y tế."
Hứa Bảo Nhi lắc đầu, cô không để ý đến Lục Hoài mà ngẩng đầu nhìn người đã bị mình đụng trúng.
"Bạn học, cậu có sao không?"
Lúc này Lục Hoài mới nhớ đến ở đây còn có một người.
Anh quay đầu lại thì phát hiện người mà Hứa Bảo Nhi đụng trúng chính là đại ca của trường học.
Trương Cẩn.
Trương Cẩn là lưu manh có tiếng trong trường, thường xuyên đánh nhau khắp nơi, nhận tiền bảo kê. Hắn cũng có một đám đàn em không ra gì như mình.
Hắn có vẻ ngoài mạnh mẽ, cơ bắp trên tay nổi lên cuồn cuộn, làn da ngăm như màu đồng nhưng lại chắc khỏe.
Trương Cẩn có gương mặt rất bình thường, thậm chí còn có chút hung dữ khiến ai nhìn thấy đều không dám đến gần.
Lục Hoài cẩn thận bảo vệ Hứa Bảo Nhi ra sau lưng mình, nói với hắn.
"Trương Cẩn, Bảo Nhi không cố ý đụng ngã cậu, cậu đừng trả thù em ấy."
"Cậu muốn bồi thường bao nhiêu tiền, tôi thay em ấy trả cho cậu."
Sau khi nói xong Lục Hoài mới phát hiện Trương Cẩn không hề nhìn mình, mà hắn đang nhìn Hứa Bảo Nhi ở sau lưng.
Hứa Bảo Nhi bị ánh mắt hung dữ của hắn làm cho sợ hãi, hai mắt nhắm lại, núp sau lưng Lục Hoài.
Trương Cẩn đột nhiên hỏi: "Cô ấy tên Hứa Bảo Nhi sao?"
Lục Hoài căng thẳng nói: "Trương Cẩn, em ấy không cố ý."
Trương Cẩn rời mắt khỏi người Hứa Bảo Nhi, hắn quan sát chàng trai trẻ trước mặt, trong mắt xuất hiện vài tia lạnh lẽo.
"Sao tôi có thể trả thù cô ấy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ làm như vậy."
Một câu nói ẩn ý không đầu không đuôi khiến cho Hứa Bảo Nhi và Lục Hoài đều ngơ ngác, khó hiểu.
Sau khi nói xong, Trương Cẩn liền rời đi.
Bóng lưng to lớn của hắn khiến cho Hứa Bảo Nhi có chút dè chừng.
Tất nhiên cô đã nghe đến danh tiếng của hắn ở trong trường này và luôn có ấn tượng không tốt mấy.
Hôm nay gặp được, Hứa Bảo Nhi càng thấy những nhận định trước đây của mình là đúng.
Cô tốt nhất nên cách xa hắn ra một chút.
Lục Hoài chạm nhẹ vào người cô, lo lắng hỏi: "Bảo Nhi có đau không, anh sẽ đưa em đến phòng y tế.”
Hứa Bảo Nhi hồi thần, gật đầu với Lục Hoài.
Sau đó cô đưa hai tay ra làm nũng nói: "Đau."
"Mau bế em, em đi không nổi."
Lục Hoài bật cười, lập tức không gần ngại mà bế cô lên tay đi đến phòng y tế.
Mà bọn họ không hề biết, ở góc cây đối diện Trương Cẩn luôn đứng đó, hai mắt từ đầu đến cuối đều quan sát hai người họ.
Thì ra cô ấy tên Hứa Bảo Nhi.
Là bé gái năm đó đã cho hắn ăn món ngọt nhất trên đời.
---
Tối hôm đó, Trương Cẩn nằm mơ.
Trong một đêm mưa rơi không ngừng, ở một con hẻm bên cạnh nhà hàng xa hoa lộng lẫy có một cậu bé toàn thân mặc quần áo rách tả tơi, đang ngồi co ro trong bóng tối.
Cậu đang chờ đợi nhân viên nhà hàng đem đồ ăn thừa đổ bỏ thì sẽ lục lọi đem về.
Cuối cùng cậu bé cũng chờ được.
Khi nhân viên nhà hàng vừa trở vào trong, cậu bé lập tức chạy tới dùng tay bốc thức ăn từ trong thùng rác bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi có đồ ăn và được ăn no, dù những thứ này chỉ toàn là thức ăn thừa do những người cao quý bên trong bỏ lại.
Khi Trương Cẩn đang ăn ngon lành thì đột nhiên bên cạnh thùng rác xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Cô bé mặc váy trắng, trên tay đang cầm một cái ô màu đỏ, mỉm cười nói với cậu.
"Cậu đói bụng sao?"
"Tớ có ít bánh, cho cậu này."
Khi ấy không biết tại sao Trương Cẩn lại giơ tay nhận lấy hộp bánh từ tay cô bé.
Trong mắt cậu, cô bé ấy giống như một thiên thần thuần khiết đang hiện thân ở nơi tăm tối này.
Sau khi để lại hộp bánh thì cô bé ấy lập tức rời đi, cậu nhìn thấy cô bé leo lên một chiếc xe sang trọng, có những vệ sĩ mặc áo đen mở cửa.
Trương Cẩn liền đoán được, cô bé ấy chắc chắn là tiểu thư của một gia đình giàu có vừa dùng bữa ở nhà hàng này.
Cậu vô thức cầm lấy một cái bánh lên cho vào miệng.
Vị ngọt từ miếng bánh lan tỏ khắp khoang miệng Trương Cẩn, làm cho trái tim của cậu lung lay.