Bắt Lấy Ánh Trăng Giam Cầm

Chương 4

Trước Sau

break

Có vẻ hắn đã dùng quá lực, cũng có lẽ là do da thịt cô quá mềm mại.

Khi nhìn thấy Hứa Bảo Nhi bị mình làm bị thương thì trong lòng Trương Cẩn nghĩ gì.

Hắn đã nghĩ đây là hậu quả của việc Hứa Bảo Nhi thân mật cùng với thằng con trai khác.

Đau đớn là cô đáng được nhận.

Khi Lục Hoài quay trở về thì bên ngoài đã không có ai, anh lo lắng nhìn vào bên trong, thấy bác sĩ đã bắt đầu băng bó của cô.

Hứa Bảo Nhi được tiêm thuốc an thần, bây giờ cô đã thiếp đi trên giường, để yên cho bác sĩ làm việc.

Hứa phu nhân vừa nghe tin đã vội vàng chạy tới bệnh viện.

Vừa bước vào khu cấp cứu, bà đã nhìn thấy Lục Hoài đang đứng bên ngoài, Hứa phu nhân chạy tới hỏi.

"A Hoài, con bé sao rồi?"

Lục Hoài chỉ vào bên trong phòng, nói: "Tạm thời đã băng bó xong rồi dì ạ."

"Lát nữa em ấy sẽ được chuyển vào phòng bệnh, e là mấy tháng tới phải đi lại khó khăn."

Hứa phu nhân trước nay luôn ôn hòa, bây giờ cũng phải nổi giận.

"Tên đó tại sao lại làm con bé bị thương?"

Lục Hoài cúi đầu đáp.

"Hôm trước, em ấy không cẩn thận đụng phải tên đó."

"Chắc vì vậy nên cậu ta mới trả thù như vậy."

Vừa nghe Lục Hoài nói xong, Hứa phu nhân lập tức muốn rút điện thoại ra gọi cho trường học để yêu cầu đuổi học học sinh đó.

Nhưng đã bị Lục Hoài cản lại.

"Dì à, đã là chuyện giữa chúng con, dì đừng xen vào, vả lại vì một chuyện này mà làm ảnh hưởng tương lai của một người thì không đáng ạ."

Biết Lục Hoài đó giờ là người hiền lành nên Hứa phu nhân cũng đành bỏ điện thoại xuống, bà ấy nói: "Có thể không đuổi học nhưng bắt buộc phải kỷ luật trước trường."

"Bạo lực học đường không thể cho qua dễ dàng như vậy."

Lục Hoài gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, y tá đẩy Hứa Bảo Nhi đang ngủ trên giường ra ngoài, để chuyển vào phòng bệnh.

Hứa phu nhân và Lục Hoài lập tức chạy theo sau.

---

Ngày hôm sau Trương Cẩn bị kỷ luật dưới cờ, dù đối mặt với rất nhiều học sinh bên dưới nhưng gương mặt hắn vẫn tỉnh bơ như một người không liên quan.

Hứa Bảo Nhi và Lục Hoài không thể nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì cả hai đang ở trong bệnh viện.

"Bảo Nhi, há miệng."

Lục Hoài đút một muỗng cháo đến bên miệng cô, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Hứa Bảo Nhi ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng.

Sau đó cô nhìn cái chân đang được băng bó của mình, buồn bã thở dài, chu mỏ nói: "Thật là xấu xí."

Lục Hoài nghe xong thì lập tức đặt to cháo xuống bàn, dùng hai tay ôm lấy mặt cô.

"Không xấu, Bảo Nhi mãi mãi là cô bé đáng yêu nhất trên đời."

Hứa Bảo Nhi dựa vào lòng Lục Hoài, làm nũng nói: "A Hoài, anh thật tốt với em."

Lục Hoài bật cười, hôn lên tóc cô.

"Em là vợ của anh, anh phải đối tốt với em chứ."

Gương mặt Hứa Bảo Nhi dần trở nên đỏ rực, cô ngại ngùng giấu mặt vào trong.

"Là vợ tương lai, chưa phải vợ."

Biết cô nàng này dễ ngại ngùng, Lục Hoài bật cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, cưng chiều vô hạn.

"Được... được... vị hôn thê."

---

Ở một nơi trái ngược với phòng bệnh tổng thống, trong một căn nhà hoang sập xệ, chỉ có một chiếc sô pha rách nát nằm giữa căn nhà.

Trương Cẩn đang ngồi vắt chân trên đó, nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

Sau lưng hắn có ba tên đàn em, trên tay ba người đều đang cầm một cây côn sắt, trên thân cây dính đầy máu, nhiễu xuống sàn nhà dơ bẩn.

Một tên trong tiến lên phía trước, giao cao côn sắt trong tay lên rồi đập xuống lưng người đó.

"Hực... "

Tên đó phun ra một ngụm máu rồi ngã sấp xuống đất, há miệng rên rĩ.

Lúc này Trương Cẩn mới lên tiếng.

"Vẫn cứng miệng phải không?"

"Nhị cẩu, đưa côn sắt cho tao."

Người tên "Nhị Cẩu" lập tức tiến lên đưa côn sắt vào tay Trương Cẩn.

Hắn nhận lấy rồi giơ lên không trung, thẳng tay phanh xuống đầu tên đó.

"Khai không? không thì đừng trách tao đánh chết mày."

Thấy hắn lại tính giơ côn sắt lên lần nữa, tên đó vội la lên.

"Tôi khai... tôi khai... đừng đánh nữa."

Trương Cẩn thở hồng hộc hạ côn sắt xuống, hắn quay người trở về sô pha ngồi xuống.

Dạo gần đây có người hay phá hoại công việc kinh doanh của hắn, bây giờ đã bắt được thủ phạm, không khỏi đánh cho thừa sống thiếu chết một phen.

Sau khi xử lý xong tên đó, Trương Cẩn quay sang hỏi đàn em của mình.

"Tin tức bên kia sao rồi?"

Đàn em lập tức trả lời.

"Mấy ngày gần đây Lục Hoài thường xuyên ở trong bệnh viện cùng cô gái đó, tới tối mới chịu trở về."

Lửa giận vừa mới dập tắt lập tức bóc lên ngùn ngụt.

Trương Cẩn hét với đàn em.

"Xe đâu."

Trên đường lộ, một chiếc moto phân khối lớn như tên lửa chạy qua, hắn vặn ga lách qua từng chiếc xe đang ở trước mặt, vận tốc hiện đại đã thể hiện cơn tức giận bây giờ của hắn.

"Kích... "

Xe moto thắng ngay trước cổng bệnh viện, hắn bỏ xe bước vào trong.

Bây giờ đang là ban đêm, người canh gác bệnh viện cũng ít, Trương Cẩn dễ dàng đi vào bên trong bệnh viện.

Hắn đi tới phòng bệnh của cô, nhưng giữa đường đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Hứa Bảo Nhi nhàm chán đang đi bộ bên dưới vườn hoa.

Hứa Bảo Nhi ngồi trên băng đá, ngẩng đầu hít không khí tươi mát của ban đêm.

Đột nhiên điện thoại trên tay cô run lên, cô cầm lên xem thì ra là Lục Hoài gọi tới.

Trên môi cô lập tức xuất hiện nụ cười, Hứa Bảo Nhi bắt máy.

"A Hoài, có chuyện gì sao?"

Giọng nói ấm áp của Lục Hoài từ bên kia truyền tới.

"Có."

Hứa Bảo Nhi nghe vậy liền hỏi.

"Chuyện gì ạ?”

Sau đó, cô nghe được câu trả lời.

"Anh nhớ em."

Cả gương mặt Hứa Bảo Nhi lập tức đỏ lên, cô ngại ngùng lí nhí nói: "A Hoài, anh cứ chọc em mãi."

Tiếng cười dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Anh nói thật mà, cực cưng phải mau chóng khỏe lại, như vậy thì anh mới yên tâm."

"Ngày mai Bảo Nhi muốn ăn gì, anh sẽ cho đầu bếp nấu rồi mang vào bệnh viện cho em."

Hứa Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn ăn cháo hải sản, cho thật nhiều thịt cua vào."

Hứa Bảo Nhi rất thích ăn hải sản, đặc biệt là cua, như là cua hoàng đế và các loại cua biển, khẩu vị của cô đã bị Lục Hoài chiều đến hư rồi.

Chỉ có những người nhà giàu mới nuôi nổi cô mà thôi.

Khi Trương Cẩn biết được sở thích này của cô, hắn gần như không có bất ngờ gì.

Một tiểu thư hào môn như Hứa Bảo Nhi, có những sở thích này là quá bình thường.

Nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến, một bữa ăn cô ăn, một chiếc túi mà cô dùng đều có giá trị gấp mấy chục lần một ổ bánh mì mà hắn thường xuyên ăn.

Mỗi sự tự ti dần dần trỗi dậy trong lòng ngực Trương Cẩn, khiến hắn nghẹn ứ, chỉ biết đứng đó tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.

"Được, ngày mai anh sẽ mang cháo hải sản cho em."

Hứa Bảo Nhi mừng rỡ liên tục nói cảm ơn.

Lục Hoài không đồng ý, buộc Hứa Bảo Nhi phải nói những lời ngọt ngào cho mình nghe.

"Không được, anh không chịu."

"Bảo Nhi phải nói "Yêu A Hoài nhất" thì anh mới đồng ý."

Tuy Hứa Bảo Nhi đang rất ngại ngùng và xấu hổ nhưng vẫn nói những câu mà Lục Hoài muốn nghe.

"Bảo Nhi rất thích, cảm ơn A Hoài, yêu... A Hoài nhất trên đời."

Ở sau lưng cô, ánh mắt của Trương Cẩn như muốn giết người, hai tay rũ xuống bên hông siết chặt, khớp xương vang lên những tiếng rắc rắc.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Bảo Nhi và Lục Hoài còn trao nhau nụ hôn gián tiếp.

Cô bật cười hạnh phúc tắt máy, khi Hứa Bảo Nhi vừa quay người lại, bóng đen sát ở sau lưng khiến cô giật mình hét lên.

Đến khi bình tĩnh lại, cô mới cảm thấy vóc dáng người này có chút quen quen.

Đến khi gương mặt của Trương Cẩn dần dần hiện ra dưới ánh đèn trong vườn hoa, đôi mắt hắn sâu thẩm, tàn ác, thập phần đáng sợ.

Hứa Bảo Nhi gần như nín thở, cô hoảng sợ theo bản năng lùi lại vài bước, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người ra càng xa càng tốt.

Trương Cẩn vẫn chưa nói gì, hắn cúi đầu nhìn đầu gối đang bị băng bó thạch cao của cô, đột nhiên cười kinh nói.

"Xem ra vết thương này vẫn chưa là gì đối với em."

Hứa Bảo Nhi sợ hãi, cô không muốn ở lại đây bất kỳ một giây phút nào nữa, lập tức nhảy lò cò chạy đi.

Trương Cẩn luôn mang cho cô một cảm giác sợ hãi, áp bức không nói nên lời, mỗi khi ở gần hắn, dù chơi tới một mét nhưng Hứa Bảo Nhi đã cảm thấy khó thở, cô lập tức muốn rời đi.

Nhưng Trương Cẩn không để cho cô toại nguyện.

Hắn nhảy qua khỏi băng ghế, chỉ cần một hai bước chân là đã có thể bắt được cô.

"A... anh muốn làm gì... thả tôi ra."

Trương Cẩn dùng tay nắm chặt lấy bắp tay cô, tay còn lại bịt chặt miệng cô.

Bàn tay của hắn vừa thô to lại vừa đen sạm, khi đặt trên mặt cô, một trắng một đen, một to một nhỏ đối lập rõ ràng.

Bởi vì vệ sĩ canh giữ phòng bệnh của Hứa Bảo Nhi đang ở gần đây, Trương Cẩn lôi thân hình nhỏ bé của cô vào một góc khuất, sau đó đè cả người cô vào tường.

Trước khi thả tay ra khỏi miệng Hứa Bảo Nhi, hắn hung dữ đe dọa.

"Nếu dám hét lên một câu nào nữa, tôi sẽ đập nát cái chân còn lại của em."

"CÓ MUỐN KHÔNG?”

Bốn chữ cuối hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự tàn độc.

Hứa Bảo Nhi bị hù dọa đến chảy nước mắt.

Cô không biết tại sao Trương Cẩn cứ hay tìm đến mình, còn động tay động chân, hù dọa mình.

Hứa Bảo Nhi vội vàng gật đầu, lồng ngực vì sợ hãi mà phập phồng dự dội.

Trương Cẩn thấy vậy mới thả tay xuống.

"Hức... anh muốn gì?"

"Làm ơn đừng bắt nạt tôi nữa.”

Cô run rẩy như một con thỏ nhỏ, không tìm được chỗ núp, bị chàng trai thô lỗ giam cầm giữa bức tường và lồng ngực mình.

Trương Cẩn hung dữ nói với cô.

"Chia tay Lục Hoài."

"Hả…”

Hứa Bảo Nhi còn tưởng bản thân nghe không rõ, hai mắt mông lung hoang mang.

Trương Cẩn nghiến răng quát lên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc