Cô mở vòi sen, nước ấm từ trên đầu dội xuống khiến Phong Dịch giật mình, đến khi nhiệt độ nước tăng lên, Phong Dịch mới phản ứng lại, lau nước trên mắt, cởi áo khoác ném sang một bên.
Tim cậu đập thình thịch, căng thẳng nhìn Kiều Ly.
Cô cúi xuống cởi quần lót trước, để lộ vùng lông đen được tỉa tót ở giữa hai chân.
Phong Dịch “ực” một tiếng nuốt nước bọt.
Ban ngày nhìn cô khỏa thân khác hẳn với tối hôm đó, ban ngày ánh sáng mạnh, nhìn rõ mồn một, sự kích thích thị giác vô cùng mãnh liệt. Hơn nữa hôm nay cô còn tỉnh táo, chỉ nghĩ đến việc cô tỉnh táo mà phô bày cơ thể trước mặt mình, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cơ thể Kiều Ly ướt đẫm, những giọt nước lăn xuống làn da trắng mịn, từng giọt trong suốt long lanh.
Cậu đột nhiên thấy khô miệng, muốn liếm sạch những giọt nước đang chảy trên da cô.
Cô nở nụ cười, giơ tay lên: “Giúp tôi cởi?”
Tay Phong Dịch run rẩy, sờ thấy móc cài sau áo ngực, rồi mắc kẹt.
Cậu biết tư thế cởi áo ngực là đưa tay ra sau lưng, những cảnh này trong phim truyền hình và phim điện ảnh đều có nhưng cụ thể phải thao tác thế nào thì không biết.
Không thể nói “Chị quay lưng lại để em xem” được, như vậy sẽ phá hỏng bầu không khí.
Cậu mò mẫm trên móc cài, cuối cùng cũng hiểu được cấu tạo, thử cởi ra nhưng không dễ như tưởng tượng.
Kiều Ly mím môi cười trộm, có lẽ cũng không thể trông chờ cậu bá đạo tà mị cởi móc bằng một tay rồi đè cô ra mà làm đến khóc được.
Cô đưa tay ra sau cởi áo ngực: “Sau này phải luyện tập nhiều vào.”
Phong Dịch vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, lẩm bẩm: “Luyện tập trên người chị.” Luôn luôn, ở bất cứ đâu cũng tưởng tượng đến chuyện quan hệ thân mật hơn.
Kiều Ly cởi áo ngực ra ném sang một bên, để lộ ra một đôi gò bồng đảo căng tròn, trên đó hai núm vú đỏ thẫm run rẩy dựng đứng.
Không giống như đêm hôm đó, đêm đó chỉ có ánh đèn ngủ vàng vọt và ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng cho cậu, thân thể cô đối với cậu lúc nào cũng giống như một giấc mơ xa xôi và bí ẩn, mà giờ phút này cuối cùng đã biến thành hiện thực.