Sắc mặt Giang Mộ tối đen như mực, nhưng cậu vẫn nắm lấy tay em trai, lắc đầu.
Trong trường cấm ẩu đả, nếu đánh giáo viên hay huấn luyện viên thì tội càng nặng hơn. Lục Triều đã bị ghi vô số lỗi nhỏ rồi, cậu không thể để em trai mình bị nhớ thêm một lỗi lớn nữa, vì điều đó có thể khiến em cậu bị đuổi học.
Bên kia, cuộc thảo luận xúc phạm của hai Alpha về một Omega vẫn tiếp tục.
“Nếu được hẹn hò với anh ấy một lần, có chết tôi cũng cam lòng.”
“Sao, anh cũng muốn cưới anh ấy à?”
“Đùa gì vậy? Dù đẹp đến mấy thì cũng là một Omega đã sinh con...”
Lục Triều không thể chịu đựng được nữa, vừa định hất tay anh trai ra thì không ngờ lực kiềm chế trên cánh tay lại tự buông lỏng: “Anh?”
Giang Mộ bước qua Lục Triều, đi thẳng về phía huấn luyện viên. Đối phương thấy cậu, lập tức ngừng nói chuyện và chỉnh đốn lại tư thế: “Học sinh Giang Mộ, em có chuyện gì không?”
Mặc dù hai anh em sinh gần như cùng lúc, Giang Mộ lại thấp hơn em trai mình đến mười xăng-ti-mét. Hai huấn luyện viên cũng là những người cao to vạm vỡ, Giang Mộ ngước nhìn họ, mỉm cười: “Chào huấn luyện viên, em có câu hỏi này muốn hỏi hai thầy.”
Trước mặt một học sinh ưu tú, đương nhiên các huấn luyện viên không hề cảnh giác: “Chuyện gì?”
Giang Mộ bình tĩnh giơ tay lên, bất ngờ giáng vào mặt người kia một cái tát vang dội.
Huấn luyện viên bị tát ngây ra như phỗng, tên còn lại phản ứng rất nhanh, tức tốc túm cổ áo Giang Mộ: “Mày làm gì đấy hả?”
Đây là lần đầu tiên Lục Triều thấy Giang Mộ đánh người nên cũng ngớ ra mất một lúc. Mãi đến khi thấy huấn luyện viên động tay động chân với Giang Mộ, cậu lập tức ném chiếc áo khoác vướng víu xuống và lao lên: “Mẹ kiếp, tìm chết phỏng?”
Lúc này, hình ảnh ba chiều đột ngột dừng lại.
Trong văn phòng lặng ngắt như tờ, chủ nhiệm giáo vụ mồ hôi lạnh chảy ròng, ước gì có thể lên cơn đau tim rồi ngất xỉu tại chỗ ngay và luôn.
Ông ta lấy hết can đảm nhìn về phía Giang Vân, chỉ thấy đối phương vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, không để lộ một chút cảm xúc nào, như đang xem một vở kịch không liên quan đến mình.
Sau một khoảng lặng kéo dài, chủ nhiệm giáo vụ nhọc nhằn thốt ra một câu: “Anh… anh Giang...”
Giọng Giang Vân vẫn ổn định và mạnh mẽ như thường lệ: “Thầy đã nghĩ ra phương án xử phạt chưa, thưa thầy chủ nhiệm giáo vụ.”
Nhất thời, chủ nhiệm giáo vụ không biết Giang Vân đang nói cần xử phạt ai. Ông ta do dự hai giây, hỏi dò: “Ý của anh Giang là?”
“Mỗi người một bản kiểm điểm, cộng thêm ba ngày cấm túc sau giờ học.” Giang Vân hỏi ý thầy chủ nhiệm như đang làm theo quy trình: “Thầy thấy hình phạt này thế nào?”
Theo nội quy nhà trường, đánh nhau trong trường nhẹ nhất cũng phải bị ghi lỗi nhỏ một lần, cộng thêm một tháng cấm túc. Nếu đánh giáo viên hoặc huấn luyện viên thì có thể bị ghi lỗi lớn hoặc thậm chí bị đuổi học.
Nhưng hiện tại là do hai huấn luyện viên xúc phạm phụ huynh học sinh trước, lời lẽ còn vô cùng khó nghe. Nếu câu từ tục tĩu ấy lọt đến tai công chúng thì người đứng mũi chịu sào sẽ là quân đội và trường Trung học Phổ thông Công lập Simon.
Bây giờ chủ nhiệm giáo vụ bây giờ chỉ mong Giang Vân không truy cứu việc nhà trường thuê hai huấn luyện viên có đạo đức không tốt về huấn luyện đặc biệt cho học sinh thôi, còn hình phạt của Lục Triều và Giang Mộ ấy hả, tượng trưng xíu là đủ rồi.
Chủ nhiệm giáo vụ cười cầu hòa: “Cái này tôi còn phải thảo luận với hiệu trưởng, nhưng chắc hẳn không thành vấn đề.”
Giang Vân khẽ gật đầu, rồi nói thêm: “Ngoài ra, tôi có thể xem hồ sơ của hai vị huấn luyện viên đó không.”
Chủ nhiệm giáo vụ biết mình không có lựa chọn khác: “Xin anh Giang đợi một chút.”
Chủ nhiệm giáo vụ nhấn vài phím trên bàn làm việc, hồ sơ mà Giang Vân yêu cầu lập tức hiện ra trước mặt anh.
“Liton Ford, Harry Alwyn.” Giang Vân đọc nhanh thông tin về hai người, ngón tay trái nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Hai Alpha đã nhập ngũ được ba năm...”
Chủ nhiệm giáo vụ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“... Lại bị hai thiếu niên mười lăm tuổi chưa phân hóa đánh cho không ngóc đầu lên nổi.” Giang Vân ngước mắt, rõ ràng giọng rất bình thường lại khiến người ta ớn lạnh sống lưng: “Tất nhiên, tôi không có tư cách xen vào việc thay đổi nhân sự của quý trường, nhưng thực lực của huấn luyện viên huấn luyện đặc biệt cho học sinh không nên chỉ có bằng đó mới phải. Không biết chủ nhiệm giáo vụ nghĩ sao về chuyện này?”
Chủ nhiệm giáo vụ rút khăn tay từ túi áo khoác ra, lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán: “Anh Giang nói rất có lý, trường Trung học Phổ thông Công lập Simon xin cam đoan rằng từ nay về sau, các huấn luyện viên huấn luyện cho các em sẽ toàn người xuất thân chính quy, tài đức vẹn toàn!”
Giang Vân chậm rãi nói: “Tôi cũng quen biết vài người trong quân đội, nếu thầy không phiền...”
Chủ nhiệm giáo vụ vội vàng bày tỏ: “Không phiền, không phiền chút nào, nếu anh Giang có thể giới thiệu người cho chúng tôi thì tốt quá!”
Sự việc được giải quyết, Giang Vân đứng dậy cáo từ. Chủ nhiệm giáo vụ luống cuống nhét khăn tay vào túi, tay làm động tác “mời”: “Để tôi tiễn anh, thưa anh Giang.”
Giang Vân gật đầu: “Làm phiền thầy rồi.”
Chủ nhiệm giáo vụ đi bên cạnh Giang Vân, không nhịn được thỉnh thoảng liếc nhìn anh. Ông ta không khỏi nhớ lại vài tin đồn về vị Bộ trưởng này, trong đó có một tin nói rằng Giang Vân từng sinh con. Về phần người cha Alpha của đứa trẻ là ai thì mỗi người nói một kiểu, cũng có vô vàn cái tên được đưa ra.
Rốt cuộc là Alpha đỉnh cấp nào đã để lại dấu ấn trên người mỹ nhân tuyệt trần này, còn khiến anh cam tâm sinh hạ hai đứa con cho mình chứ?
Chủ nhiệm giáo vụ cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được, cẩn thận hỏi: “Thưa anh Giang, người cha còn lại của trò Lục Triều và Giang Mộ hôm nay bận nên không đến được sao?”
Bước chân Giang Vân khựng lại, anh quay đầu nhìn chủ nhiệm giáo vụ một cái, lạnh nhạt nói: “Người đó hẳn đã qua đời rồi.”
Chủ nhiệm giáo vụ: “!”
Dưới tòa cao ốc văn phòng, Giang Mộ và Lục Triều đang ngoan ngoãn đứng chờ dưới sự giám sát của cảnh vệ.
Hai anh em đã đổi về đồng phục của trường. Đồng phục của trường Trung học Phổ thông Công lập Simon thiên về phong cách quý ông trang nhã và cao quý: áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài là áo khoác, quần dài và cà vạt đen, trên ngực cài huy hiệu trường đỏ sẫm, ngoài ra còn có một chiếc áo choàng giữ ấm vào mùa đông.
Cùng là một bộ đồng phục hệt như nhau nhưng khí chất mang toát lên lại phụ thuộc nhiều vào người mặc. Giang Mộ thích thắt cà vạt và cài cúc áo khoác ngay ngắn, thoạt trông nghiêm túc, chỉnh tề như sẵn sàng lên bục phát biểu trong một sự kiện quan trọng bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, Lục Triều lại khoác hờ áo khoác trên vai, để hai ống tay áo buông thõng tự nhiên, không thắt cà vạt mà nhét bừa vào túi.
Lục Triều ngước nhìn cửa sổ văn phòng thầy chủ nhiệm giáo vụ, bực bội nói: “Giang Mộ, ông nói xem ba có nghe thấy những lời đó không?”
Giang Mộ nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Sao em thích hỏi mấy lời vô nghĩa thế.”
“Đáng lẽ chúng ta không nên đánh nhau ở trong trường.” Lục Triều bực bội vò tóc: “Là lỗi của tôi.”
“Không phải lỗi của em.” Giang Mộ nói:“Là do anh ra tay trước.”
Lục Triều nhướng mày, vừa định trêu chọc “Không ngờ học sinh ưu tú cũng biết tát người đó nha” thì chợt liếc thấy một bóng người mặc nguyên bộ âu phục đen thuần, bèn nhanh chân bước nvề phía trước: “Ba!”
Giang Mộ nghe tiếng quay đầu lại, thấy Giang Vân bước ra khỏi tòa nhà văn phòng cũng bước tới: “Ba, ba không sao chứ?”
Giang Vân nhìn hai anh em sinh đôi một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Không sao, về nhà thôi.”
Hai anh em sinh đôi nhìn nhau.
Lục Triều: Chuyện gì vậy? Xong rồi hả?
Giang Mộ: Không biết, về nhà rồi tính.
Hai thiếu niên mặc đồng phục, một trái một phải sánh bước theo sau cha mình, cùng nhau đi xuống những bậc thang dài cổ kính và yên tĩnh của trường.
Khi chỉ còn vài bậc thang nữa, Lục Triều chợt sải bước dài hơn, chạy vọt xuống, giành mở cửa xe cho baa và anh trai trước cảnh vệ.