Chủ nhiệm giáo vụ quá đỗi bất ngờ, đến nỗi vô thức dùng cả hai tay bắt lấy bàn tay hơi lạnh của Omega, não bộ thoáng chốc bị ngắt kết nối.
Một câu tự giới thiệu ngắn gọn của Omega trước mặt lại chứa một lượng thông tin khổng lồ. Đến cả vị chủ nhiệm giáo vụ có nhiều kiến thức và kinh nghiệm phong phú cũng mất mấy giây mới tiêu hóa được tình hình thực tại.
Đầu tiên, người đàn ông trước mặt đúng thực là Giang Vân - Bộ trưởng Bộ Ngoại giao mới nhậm chức gần đây của Liên Minh. Dạo này anh nhận được sự quan tâm rộng rãi nhờ việc chủ trì cuộc đàm phán giữa Liên minh và Đế quốc Olin, mặt khác còn vì vẻ đẹp khó quên của anh.
Thứ hai, Giang Vân lại là cha Omega của Giang Mộ và Lục Triều ư?
Đến tận khi Giang Vân chủ động buông lỏng tay thì chủ nhiệm giáo vụ mới miễn cưỡng dời mắt khỏi vị quan chức Bộ Ngoại giao trước mặt. Ông ta nhìn Lục Triều rồi lại ngó sang Giang Mộ, vẫn không thể nào tin nổi mà hỏi lại: “Hai trò ấy thật sự là anh em sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sao?”
Trông hai đứa có giống nhau tí nào đâu? Hơn nữa bình thường ở trường cũng chẳng tương tác gì mấy cả.
Lục Triều cười khẩy, buông lời châm chọc: “Thưa thầy, đừng nói là thầy không biết trên đời tồn tại một danh từ gọi là “sinh đôi” đấy nhé?”
Chủ nhiệm giáo vụ nghẹn họng.
Giang Vân liếc mắt nhìn Lục Triều, nhóc ma vương phá phách của trường Trung học Phổ thông Công lập Simon ngay lập tức thu nụ cười cợt nhả về, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Giang Vân hỏi hai đứa con trai: “Có ai bị thương không?”
Giang Mộ im lặng lắc đầu, còn Lục Triều thì lẩm bẩm: “Chỉ bằng mấy người đó hả?”
Giang Vân nhìn về phía chủ nhiệm giáo vụ, giọng điệu khách sáo và lạnh nhạt như đang làm việc công: “Tôi mong được biết chi tiết về những gì đã xảy ra.”
“Tất… tất nhiên rồi.” Chủ nhiệm giáo vụ trấn tĩnh lại, vội đi vòng ra sau bàn làm việc, đích thân kéo ghế cho Giang Vân: “Mời anh Giang ngồi, để tôi bảo trợ lý pha cho anh tách cà phê.”
Giang Vân nói một tiếng cảm ơn ngắn gọn rồi ngồi xuống ghế, liếc nhìn chủ nhiệm giáo vụ một lượt, ý bảo ông ta có thể nói tiếp.
Trong chớp mắt, chủ nhiệm giáo vụ có cảm giác mình như lạc vào một buổi đàm phán ngoại giao nào đó. Ông ta giả vờ lau mồ hôi, cố gắng giải thích theo hướng khách quan nhất: “Thưa anh Giang, sự việc là như thế này…”
Lúc ấy, chủ nhiệm giáo vụ đang nghỉ trưa trong văn phòng thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo truyền tới từ ngoài sân tập, hình như còn kèm cả tiếng la hét và hô hoán. Ông ta lập tức mở camera giám sát sân tập lên xem, sau đó mặt mày sa sầm.
Trên màn hình, Giang Mộ, Lục Triều và hai vị huấn luyện viên đang xô xát với nhau trước sự chứng kiến của đông đảo học sinh xung quanh. Hay nói chính xác hơn là Giang Mộ và Lục Triều đơn phương đánh huấn luyện viên. Dù đã cố gắng tranh thủ cơ hội lật ngược thế trận nhiều lần nhưng huấn luyện viên vẫn chẳng thể thành công. Lần nào hai thiếu niên cũng lanh lẹ tránh thoát, còn thuận thế giáng thêm vài cú nhanh và mạnh hơn xuống mặt bọn họ.
“Huấn luyện viên nói là do hai em Giang Mộ và Lục Triều ra tay trước, họ buộc phải chống trả để tự vệ.” Chủ nhiệm giáo vụ nói: “Tôi đã xác nhận lại điều này với hai em ấy và mọi chuyện đúng là như vậy.”
“Tự vệ.” Giang Vân nhướng mày, lặp lại hai từ đó bằng giọng đầy ẩn ý: “Thế lý do ra tay là gì?”
Chủ nhiệm giáo vụ lộ vẻ khó xử: “Huấn luyện viên khẳng định lúc ấy họ chỉ đang tám chuyện với nhau trên sân tập thì hai trò tự dưng lao tới, bọn họ cũng không biết nguyên nhân tại sao.”
Nghe vậy, hai anh em sinh đôi một đứa thì cúi đầu im lặng, một đứa thì giả vờ ngây ngô, như quyết tâm tránh né vấn đề này.
Giang Vân không truy hỏi tới cùng, nói thẳng: “Tái hiện hình chiếu ba chiều.”
Sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi, hai khuôn mặt tưởng chừng khác biệt nay lại giống nhau đến lạ. Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm giáo vụ nảy ra suy nghĩ: “Ồ, hai đứa này quả là anh em sinh đôi.”
Giang Mộ nóng nảy: “Ba!”
Lục Triều còn sốt ruột hơn: “Ba!”
Để giám sát và đảm bảo an toàn cho học sinh, camera theo dõi được lắp đặt khắp mọi nơi trong trường, việc tái hiện hình chiếu ba chiều có thể dựng lại toàn bộ diễn biến sự việc từ ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Chủ nhiệm giáo vụ đã chuẩn bị sẵn hình chiếu ba chiều. Theo nội quy nhà trường, ông ta phải xem cùng phụ huynh học sinh.
“Ba không nên xem cái này đâu ạ!” Lục Triều hoảng loạn tới độ nói năng lộn xộn: “Đây là quyền riêng tư của con và Giang Mộ!”
“Ba ơi bọn con sai rồi, lần sau không dám nữa đâu.” Giang Mộ xin xỏ với giọng vô cùng mềm mỏng: “Ba cứ phạt bọn con đi ạ, hình phạt nào chúng con cũng chấp nhận.”
Giang Vân lạnh lùng ra lệnh cho hai đứa con trai: “Ra ngoài đợi.”
“Ba!”
Hai thiếu niên bị nhân viên cảnh vệ do Giang Vân mang đến cưỡng chế đưa ra ngoài. Chủ nhiệm giáo vụ bật hình chiếu ba chiều lên. Ngay lập tức, hình ảnh thực tế ảo của Giang Mộ và Lục Triều hiện ra trong văn phòng rộng lớn.
Quay ngược thời gian về một giờ trước.
Vừa kết thúc một buổi huấn luyện sảng khoái, huấn luyện viên cho cả đội giải tán, tự do hoạt động.
Lục Triều vốn thích mấy nơi náo nhiệt nay lai từ chối lời mời đi tắm cùng các anh em tốt. Thay vào đó, cậu lợi dụng lúc không ai chú ý, lặng lẽ bám theo học sinh ưu tú đứng đầu khối.
Hai người lần lượt đi đến một góc vắng người, Lục Triều mới lên tiếng gọi: “Giang Mộ!”
Giang Mộ không quay đầu lại: “Gọi anh.”
“Thôi đi, hơn có vài phút mà anh quái gì.” Lục Triều vòng tay từ phía sau ôm lấy vai Giang Mộ, kéo mạnh người kia về phía mình: “Tiền tiêu vặt tháng này của ông còn bao nhiêu?”
Giang Mộ lộ vẻ cảnh giác: “Em lại muốn làm gì?”
Lục Triều nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai xung quanh mới hạ giọng: “Tôi nhìn trúng một chiếc AS81 ở chợ đồ cũ.”
Giang Mộ mở to mắt: “Em điên rồi à? Em có biết lái máy bay chiến đấu mà không có giấy phép là phạm pháp không?”
“Biết chứ.” Lục Triều thề thốt: “Tôi mua về trang trí cho đẹp thôi, không lái đâu.”
Giang Mộ nghiêm mặt: “Em nghĩ anh là thằng ngốc dễ lừa hả?”
Lục Triều biết Giang Mộ sẽ không dễ dàng cho mình mượn tiền, đang phân vân có nên đổi miệng kêu vài tiếng “anh trai tốt” để làm đối phương khó chịu không thì bất ngờ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nào đó.
“Cuộc đàm phán giữa Bộ Ngoại giao và Đế quốc Olin bắt đầu khi nào nhỉ?”
“Hình như là thứ năm tuần sau.”
Là giọng của huấn luyện viên. Giang Mộ vừa định kéo em trai ra đó chào hỏi lại nghe một trong số họ nói: “Ước gì được đến xem trực tiếp ha, tôi chưa từng gặp Giang Vân ngoài đời bao giờ nữa.”
Hai anh em sinh đôi giật mình, ngầm trao đổi ánh mắt.
“Giang Vân à…” Giọng của huấn luyện viên kia bỗng trở nên cợt nhả: “Lần trước lúc anh ấy đến trụ sở chính, tôi từng thấy mặt anh ấy rồi.”
“Thế nào?”
“Đù má đẹp kinh hồn, nhìn phát thôi mà kỳ mẫn cảm của ông đây đến sớm hai ngày luôn đấy.”
“Mà rốt cuộc pheromone của anh ấy là mùi gì vậy? Anh có lại gần ngửi thử không?”
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng xung quanh anh ấy nhiều cảnh vệ như vậy, sao mà tới gần được.”
Ánh mắt Lục Triều tối sầm, cơ mặt hơi co giật, nắm đấm siết chặt và lồng ngực phập phồng dữ dội nói lên rằng hiện cậu đang giận dữ tột độ. Ngay khi cậu định lao tới bắt hai tên cặn bã kia im miệng thì một bàn tay đã giữ chặt lấy cánh tay cậu.