Bao Năm Thủ Tiết

Chương 3.1: Ba và cha có cùng ngâm mình trong bồn tắm không?

Trước Sau

break
Từ khi hai anh em sinh đôi được sinh ra là Maggie đã bắt đầu làm việc cho Giang Vân.
Mười mấy năm trôi qua, hai đứa bé chỉ biết khóc oe oe đòi bú sữa ngày nào giờ đã trở thành hai cậu thiếu niên tràn trề sức sống, ngay cả Maggie cũng xem như người thân không cùng huyết thống của họ rồi.
Sau khi nhận được điện thoại từ trường Trung học Phổ thông Công lập Simon, Maggie cứ đứng ngồi không yên. Nhưng dì ấy biết dù là chuyện khó giải quyết đến đâu, Giang Vân vẫn có thể xử lý tốt, lần này nhất định cũng thế.
Dì ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay ba cha con sẽ về trễ, nhưng khi ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ mới chiếu nghiêng vào phòng bếp thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Lục Triều: “Dì Maggie, bọn cháu về rồi đây! Cháu đói quá à, buổi tối chúng ta ăn gì thế ạ?”
“Tiểu Triều? Tiểu Mộ!” Maggie gọi tên cúng cơm của hai anh em sinh đôi, sau đó vội vàng đi vào phòng khách, vừa hay thấy cảnh Giang Vân cởi áo khoác ngoài của bộ âu phục ra và đưa nó cho quản gia AI.
Dù bị đè dưới lớp áo khoác suốt một ngày nhưng chiếc áo sơ mi trắng kia chẳng có lấy một vết nhăn nào. Lúc này anh còn chưa kịp cởi cà vạt, phía trên cổ áo được cài khuy chỉnh tề là chiếc cần cổ thon dài trắng muốt.
“Anh Giang!” Maggie đi lên phía trước, sốt ruột hỏi: “Chuyện bên trường học đã giải quyết xong chưa ạ?”
“Dì cứ yên tâm.” Khi nói chuyện với Maggie, ánh mắt của Giang Vân luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của dì ấy, Maggie cho rằng đây là một lễ nghi khi xã giao nào đó. Giang Vân vừa nói chuyện với dì ấy vừa giơ tay cởi bỏ cúc áo trên cổ áo và tay áo sơ mi: “Chúng ta vào dùng bữa tối đi.”
Nghe Giang Vân bảo mình yên tâm, Maggie cũng hoàn toàn yên lòng, dì ấy cười cười bảo hai anh em đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Ánh đèn trong phòng ăn sáng ngời và ấm áp, một nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn yên lặng thưởng thức các món ngon trên bàn, có điều hôm nay sự yên lặng này có chút không bình thường.
Maggie buồn rầu, không phải nói mọi chuyện đã được giải quyết rồi à, vì sao ngay cả người hay nói nhất lúc dùng bữa như Lục Triều hôm nay cũng không nói tiếng nào thế này?
Lục Triều chỉ im lặng trong ba trường hợp, thứ nhất là khi Giang Vân bảo cậu im miệng, thứ hai là khi cậu buồn ngủ, còn thứ ba là khi cậu đang tự hỏi.
Lục Triều nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao ba lại không răn dạy mình.
Cho dù không mắng về việc cậu đã ra tay đánh người khác thì vẫn còn chuyện cậu muốn tiết kiệm tiền để mua AS81 mà, chẳng lẽ chuyện này không đáng khiến cậu bị phạt một trận ra trò hay sao?
Lục Triều muốn dùng ánh mắt để trao đổi với anh trai sinh đôi của mình như mọi khi, có điều dù cậu đã nháy tới mức đôi mắt sắp co giật thì Giang Mộ cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái, ngược lại người hỏi cậu lại là Giang Vân: “Con muốn đến khoa mắt khám bệnh à?”
Lúc này Lục Triều mới chịu thôi. Cậu ngán ngẩm nhấn một cái lên tai mình, mạng lưới liên hành tinh lập tức hiện ra trước mặt cậu. Cậu chỉ định tìm thứ gì đó mới lạ và thú vị để xem khi ăn cơm, kết quả tin tức đầu tiên xuất hiện lại suýt khiến cậu “thú vị” tới chết.
“Phụt!”
Lục Triều phun thẳng ngụm nước trái cây trong miệng ra, Maggie vừa lo lắng nói “ôi trời ơi cháu bị sao thế” vừa chạy tới một bên vỗ lưng cho cậu.
Thiếu niên vội vàng xua tay ý bảo mình không sao, cậu chuyển hình ảnh trước mặt sang chế độ xem công khai rồi lớn tiếng hỏi: “Ba, đây là ba đúng không?”
Trong hình ảnh thực tế ảo, Maurice đang mặc bộ quân phục màu xanh lá đậm đứng ở trước cửa một quán cà phê, anh ta ân cần mở và giữ cửa quán cho thanh niên tóc đen phía sau. Thanh niên lập tức đi vào bên trong quán, hoàn toàn không thèm nhìn Maurice, nhưng anh ta vẫn đi sát phía sau thanh niên và theo vào trong.
[Trung tá Maurice hẹn hò vào ngày nghỉ, nghi vấn lộ tình yêu mới?]
Không biết là cố ý hay vô tình nhưng họ không quay trúng mặt của thanh niên tóc đen, có điều chỉ bằng bóng người cao ráo lạnh lùng kia cũng đủ để hai anh em sinh đôi nhận ra đó là người ba Omega của mình.
Lục Triều vô cùng lo lắng hỏi: “Ba, ba thật sự đang hẹn hò với chú Maurice ạ?”
Giang Mộ dùng ánh mắt đồng tình nhìn em trai. Trên đường về cậu đã thấy tin đồn nhảm không rõ nguồn gốc này rồi. Tuy cũng rất muốn biết đầu đuôi mọi chuyện nhưng cậu chưa ngốc tới mức hỏi thẳng ba như vậy.
Maggie nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng nên vội vàng đứng ra giảng hòa: “Tiểu Triều, đây là chuyện giữa người lớn với nhau...”
Dì ấy cho rằng Giang Vân sẽ làm lơ việc Lục Triều làm ầm ĩ, nhưng lần này anh chẳng những không cấm Lục Triều lên tiếng, thậm chí còn kiên nhẫn giải thích với hai anh em sinh đôi.
“Trung tá Maurice hẹn ba đi uống cà phê, ba đã đồng ý với anh ta.” Giang Vân chậm rãi mở miệng: “Nếu hai đứa cho rằng đây là hẹn hò thì cứ coi là thế đi.”
Lục Triều tức muốn nổ phổi: “Chú ta muốn làm gì?”
Giang Vân bình thản nói: “Muốn chăm sóc cho chúng ta.”
Giang Mộ khựng lại hai giây, rối rắm một hồi lâu mới nói: “Ba, dù ba đưa ra lựa chọn như thế nào thì con đều sẽ ủng hộ ba. Nếu ba ở bên chú Maurice mà cảm thấy vui vẻ thì con cũng sẽ vui thay cho ba.”
“Nhưng con không vui! Cứu mạng, ai muốn chú ta chăm sóc chứ!” Lục Triều phát điên, cậu đi tới đi lui vòng quanh bàn ăn, cuối cùng dừng lại bên người Giang Vân. Cậu dùng hai tay cầm lấy tay vịn ghế rồi ngồi xổm xuống, nói: “Ba, rào trước là con không hề phản đối việc ba tái hôn, nhưng con tuyệt đối không đồng ý ba hạ thấp tiêu chuẩn kén người yêu của mình xuống mà sống tạm bợ đâu nhé!”
Lục Triều gần mười sáu tuổi đã cao hơn Giang Vân, nhưng cậu vẫn theo thói quen ngẩng đầu để nhìn anh: “Ba, chú Maurice làm việc trong Bộ Quốc phòng lâu như vậy lại chỉ leo được tới chức Trung tá, chú ta có điểm nào sánh bằng...”
Giang Vân làm lơ thiếu niên cao lớn đang ngồi xổm bên cạnh mình, thong dong cắt miếng bít tết trong đĩa: “Điểm nào cũng kém cả.”
Trong lúc nguy cấp, suýt nữa Lục Triều đã cắn trúng lưỡi mình: “Dạ?”
“Cho nên ba đã từ chối anh ta.” Giang Vân chia đều miếng bít tết vừa cắt vào trong đĩa cho hai anh em, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, cuối cùng đứng dậy rời khỏi bàn ăn: “Lục Triều, làm bài tập xong thì gửi cho ba xem.”
Lục Triều nghệt mặt ra đứng tại chỗ.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc