Thượng Dã nhìn thấy Cố Thanh Lan đi tới nhà ăn, mông không chút không dính vào ghế được, ánh mắt không ngừng theo dõi Cố Thanh Lan múc cơm, Chu Chu và Liễu Hi đều cảm thấy muốn mù.
"Anh Dã, ánh mắt của anh cũng quá lộ liễu rồi, chú ý hình tượng." Chu Chu nhắc nhở Thượng Dã.
Thượng Dã lười biếng nâng má, vẫn nhìn chằm chằm Cố Thanh Lan, bưng đĩa cơm đi tới một chỗ ngồi xuống: "Tôi không nhịn được, lòng tôi không cho phép."
"Trời ạ." Liễu Hi toàn thân run rẩy, thân là Omega, nghe được những lời buồn nôn thế này, cậu ta chỉ cảm thấy muốn ọe, hơn nữa, với tư cách là fan của thượng tướng, cậu ta sâu sắc cảm thấy Thương Dã không xứng với thần tượng của mình.
Có một số việc khó nói, Liễu Hi dùng đũa gõ lên đĩa, khéo léo tấn công Thượng Dã: “Nghe nói người theo đuổi thượng tướng ít nhất cũng phải cấp thiếu tướng trở lên, bạn Thượng Dã , muốn đuổi theo thượng tướng, chỉ sợ có chút khó khăn."
“Không sao, cuộc sống phải dám theo đuổi, nói không chừng thượng tướng thích tôi, một người tuổi trẻ muốn năng lực không có năng lực.” Thương Dạ không chút xấu hổ trả lời.
Liễu Hi lại bị sét đánh.
Chu Chu lắc lư, trên cánh tay nổi đầy da gà.
Anh Dã thật xứng đáng với cái tên của mình, anh ấy nói và làm mọi việc một cách ngông cuồng.
“Các cậu có muốn đi với tôi qua đó không?” Thượng Dã hất cằm về phía chỗ Cố Thanh Lan đang ngồi, ý nói muốn ngồi ở đó.
Đồng tử Chu Chu run rẩy: "Anh Diệp, không thể nào, anh muốn ngồi chung với thượng tướng? Anh điên rồi, ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa thượng tướng làm sao có thể đồng ý ngồi cùng anh, đừng đến đó, kẻo bị từ chối, mất mặt trước bao nhiêu người.”
“Không mặt dày sao theo đuổi được người có quyền có chức lớn nhất ở đây?” Thượng Dã nghiền ngẫm mím môi, huýt sáo nhẹ, biết Chu Chu và Liễu Hi không muốn đi cùng mình nên liền bưng đĩa thức ăn đứng dậy.
Chu Chu và Liễu Hi nín thở, vừa lo lắng vừa hưng phấn nhìn Thượng Dã .
Những người khác cũng chú ý đến sự kỳ lạ của Thượng Dã, lần lượt đưa mắt nhìn qua vẻ khó hiểu.
Khi Thượng Dã đi đến trước mặt Cố Thanh Lan, anh đang bóc vỏ trứng, mu bàn tay trắng nõn tự nhiên thon dài, đẹp đẽ, nổi lên những đường gân rõ ràng, lộ ra một cỗ sự quyến rũ mơ hồ.
Thượng Dã không nhịn xuống được lời ca ngợi: "Thượng tướng, tay của ngài thật đẹp."
Tay đang bóc trứng của Cố Thanh Lan dừng lại trong giây lát, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Hy vọng đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói lời này, cũng là lần cuối cùng."
Toang rồi, nói sai rồi.
Có vẻ như thượng tướng không thích người khác khen mình đẹp.
Thượng Dã ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thưa thượng tướng, về sau tôi sẽ không nói như vậy nữa."
Chờ tôi theo đuổi được ngài sẽ nói cho ngài nghe tiếp!
Đứa trẻ này, có biết chính mình xém chút nữa bị thượng tướng xử lí?
Thượng tướng ghét nhất người khác dùng những từ như đẹp đẽ, xinh đẹp để miêu tả về mình.
La Kỳ lau mồ hôi trong lòng vì Thượng Dã, ánh mắt rơi xuống đĩa cơm của hắn, giúp thượng tướng hỏi: “Cậu tới đây có chuyện gì à?”
Thượng Dã mặt dày nói: "Vốn dĩ tôi ăn xong rồi muốn đi dẹp mâm đồ ăn, nhưng vừa đi tới chỗ thượng tướng, lại đột nhiên đói bụng, không biết có thể ngồi cùng hai người ăn tiếp được không?"
La Kỳ: "..."
Lý do này, trâu bò đó!
Đúng là không biết xấu hổ!
Cố Thanh Lan thờ ơ nhìn đĩa đã ăn gần xong của hắn: "Mâm của cậu đâu còn gì để ăn?"