Tân binh này cho rằng anh dễ bị lừa lắm sao?
Trên mâm của Thượng Dã không còn gì, thứ duy nhất còn ăn được chính là miếng bánh quẩy vừa rớt ra từ trong miệng: “Thượng tướng, tôi vẫn còn bánh quẩy chưa ăn xong, ai cũng nói lãng phí lương thực là rất đáng xấu hổ, mong thượng tướng đừng để tôi trở thành người đáng xấu ổ.”
Cố Thanh Lan: "..."
Hắn ăn không hết liên quan gì đến anh à? Cứ như thể anh sẽ trở thành một đại ác nhân nếu không cho hắn ngồi xuống.
Trầm mặc một lát, Cố Thanh Lan nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống ăn đi."
Thượng Dã nhướng mày, vui vẻ ngồi xuống: “Cám ơn thượng tướng.”
Sắc mặt Cố Thanh Lan thản nhiên: "Không có gì, nhanh ăn xong cái bánh quẩy cuối cùng rồi đi huấn luyện đi."
Thượng Diệp: “Tuân theo mệnh lệnh của thượng tướng.”
Cố Thanh Lan: "..."
Có phải đứa trẻ này đã xem quá nhiều chương trình truyền hình?
Liếc nhìn Thượng Dã, Cố Thanh Lan cúi đầu, tiếp tục ăn trong im lặng.
'Người thứ ba' La kỳ vẫn luôn theo dõi sự tương tác giữa Cố Thanh Lan và Thượng Dã , trong lòng đã có một vạn đầu thảo nê mã lao nhanh qua.
Cái cớ Thượng Dã dùng nghe rất giả tạo, nhưng thượng tướng lại dung túng lời nói dối của hắn, cho phép hắn ngồi xuống?
Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Thượng tướng từ khi nào trở nên dịu dàng như vậy?
Ngồi cùng thượng tướng, Thượng Dã không thể nghi ngờ gì đã khiến những tân binh khác cảm thấy ghen tị, đặc biệt là Tiết Duệ và Phương Nghị, hai người vừa ăn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cố Thanh Lan cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện, ngước mắt lên liếc nhìn, liền thấy hai người nhanh chóng cúi đầu, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Ở chỗ riêng tư, Cố Thanh Lan không phải là người nhiều chuyện, sau khi Thượng Dã ngồi cùng anh, nɠɵạı trừ lần đầu nói chuyện, hai người không hề nói một lời nào, ăn xong Thượng Dã phải đi xếp hàng trước, đứng dậy cầm mâm đồ ăn: ” Thượng tướng, tôi đi tập hợp đây."
Cố Thanh Lan gật đầu: "Đi đi."
Thượng Dã xoay người, vừa bước đi bước đầu tiên liền dừng lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Lan, "Thượng tướng, ngài là Omega ngồi vào vị trí cao như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục ngài, phải không?”
Đó là một câu hỏi rất đột ngột, Lạc Kỳ và Cố Thanh Lan đều ngẩng đầu nhìn hắn, Thượng Dã lại không nói nữa mà cười tà ác: “Tuy nhiên, tôi tin thượng tướng sẽ chuyên trị những kẻ không phục.”
Sau khi Thượng Dã rời đi, La kỳ đặt đũa xuống, cau mày nói: "Thượng tướng, xem ra hôm nay có người không nghe lời, nếu không ngài tốt nhất đừng đi, tôi sẽ xử lý bọn họ."
"Ngươi không nghe thấy Thượng Dã vừa mới nói ta chuyên trị những kẻ bất mãn sao?" Cố Thanh Lan chậm rãi đặt đũa xuống, lấy khăn ướt trên bàn lau miệng và tay: "Dù sao cũng phải ra tay. "
La Kỳ bĩu môi,:“Vậy Thượng tướng không cần đích thân ra ngoài. Những tân binh đó cho rằng huấn luyện ba năm trong trường quân sự, là có thể đến đội đặc chủng của chúng ta để diễu võ dương oai? Còn dám gào mồm với thượng thướng, cũng khong biết nìn xem mình có mấy lặng, chúng ta phái mỗi Tần Hòa đi ra cũng có thể xử lí chúng sạch sẽ."
"Không sao, coi như tập thể dục buổi sáng đi." Cố Thanh Lan nhẹ nhàng nói, bưng đĩa thức ăn đứng dậ:, "Đi thôi, đã đến lúc Tần Hòa nên chỉnh lại đội rồi."
Sân huấn luyện để tập học nằm trên một mảnh đất hoàng thổ rộng lớn, sân huấn luyện vượt chướng ngại vật ở bên phải, sân huấn luyện cơ giáp rộng rãi hơn ở bên trái, lúc này có hàng chục cơ giáp màu đỏ đang đậu ở đó, chỉ nhìn từ xa thôi các tân sinh viên có thể cảm nhận được sự uy nghiêm và sức mạnh tỏa ra từ những cơ giáp đó.