“Không thành vấn đề.” Thượng Dã lười biếng nhún vai: “Tao ngóng chờ ngày mai.”
“Há, tưởng rằng mày thế nào, hóa ra là kẻ hèn nhát, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ. Nếu như mày như thế này, e rằng anh sẽ không thể cưới được vợ đâu.” Tiết Duệ chế nhạo Thượng Dã, và quay sang thuyết phục những người khác.
Sau khi gã rời đi, Chu Chu - người đang ngồi bên cạnh Thượng Dã run rẩy nãy giờ, lo lắng thì thầm: "Anh Dã, họ muốn quánh nhau với thượng tướng, vậy tại sao chúng ta không báo cáo với ngài?"
“Cậu tưởng chức vị thượng tướng đội đặc chủng dựa vào khuôn mặt à?” Thượng Quan nhàn nhã nhấp một ngụm trà Chu Chu pha cho hắn: “Đây là trà mang từ sao Song Tử của cậu đến?”
Chu Châu: "Tam Nương Sơn Trà."
Thượng Dã: "Cái tên quê mùa thế này, khó trách các người không thể bán nó."
Chu Chu căn bản không muốn nhắc đến trà, anh ta rất lo lắng cho sự an toàn của thượng tướng: "Anh Dã, không phải anh thích thượng tướng à? Sao anh không lo lắng cho ngài chút nào?"
Thượng Dã nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay thon dài xoay nửa vòng dọc theo mép cốc, nhìn Tiết Duệ đang vận động khắp nơi bằng đôi mắt sâu thẳm, chậm rãi mỉm cười vui vẻ: "Người tôi thích có thể là người bình thường sao?"
"Thượng tướng, chúc mừng ngài lại thu hoạch được một ŧıểυ thịt tươi!" La Kỳ sắp xếp xong cho Liễu Hi trở lại văn phòng của thượng tướng, cười đùa trêu chọc.
Cố Thanh Lan vùi đầu vào đống văn kiện cần xử lý, không ngẩng đầu lên: "Liễu Hi đã sắp xếp xong chưa?"
“Tôi làm việc chẳng lẽ lại không xong?” Lạc Kỳ ngồi nửa mông lên bàn: “Thượng tướng à, nhanh nói cho tôi biết, hôm nay được sói con tỏ tình cảm giác như thế nào? Tôi nhớ rõ đây là lần đầu tiên có Alpha nhỏ hơn ngài nhiều ŧıểυ như thế theo đuổi đi? Để tôi làm một phép tính, thượng tướng năm nay hai mươi bảy, Thượng Dã hai mươi, hai người cách nhau bảy tuổi, rất đáng yêu đó."
Cố Thanh Lan thật sự không biết nhỏ hơn bảy tuổi có cái gì đáng yêu, không nói nên lời ngẩng đầu lên: "Cậu rảnh lắm à, cầm đống tài liệu kia lại đây cho tôi duyệt."
"Ôi, thượng tướng tôn kính của tôi ơi, ŧıểυ nhân đột nhiên bị đau bụng, tôi đi trước." La Kỳ ôm bụng muốn chạy, nhưng Cố Thanh Lan nhẹ nhàng ngăn cản: "Sau khi giải quyết xong cậu cũng nên chạy mười km, tôi thấy cậu cũng không chịu ngồi yên."
La Kỳ bĩu môi khó chịu: “Thượng tướng, có thể giảm giá 10% được không?”
Cố Thanh Lan: "Có thể nhân đôi, cậu có muốn không?"
Lạc Thất: "... Xin lỗi đã quấy rầy."
Đi ra khỏi cửa, La Kỳ nghĩ tới cái gì, lại trở lại, từ ngoài cửa thò đầu và: "Thượng tướng, ngày mai là ngày huấn luyện đầu tiên, ngài có muốn đích thân đi chỉ huy không?"
Cố Thanh Lan không chút do dự gật đầu: “Mười ngày này tôi sẽ tự mình huấn luyện, bọn họ nguyện ý đăng kí vào đội Hổ Gầm của chúng ta. Tôi nghĩ bọn họ rất thích nơi này, mặc dù tôi không cần binh lính không đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu bọn họ tới đây, tôi có thể dạy thì sẽ cố gắng dạy bọn họ càng nhiều càng tốt, mười ngày sau có thêm một chiến sĩ cơ giáp đặc chủng đủ tư cách cũng là một điều tốt.”
Cố Thanh Lan vốn chỉ nghĩ đến tân binh, không biết ngày mai sẽ bị một đám kiêu ngạo khiêu khích, cuối cùng. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Thượng Dã: Vợ tôi rất lợi hại, ngài ấy không cần tôi giúp.
Cố Thanh Lan: Không cần thiết, hay là không đến lượt cậu?