Một người không nhịn được nữa, lớn tiếng biện hộ: "Bạn kia, cậu không thể nói thế, cậu phải biết Omega thể chất trời sinh yếu hơn chúng ta, cho nên Liễu Hi mới có thể đột phá vòng vây, được tuyển chọn đến đội Hổ Gầm, đó cho thấy được cậu ấy rất lợi hại, thậm chí có thể nói so với chúng ta mạnh hơn."
“Cho dù mạnh như thế nào, có thể mạnh bao nhiêu?” Tiết Duệ khinh thường nói: “Đợi đủ lớn, không nên trở về ngoan ngoãn sinh con sao?”
Xem ra trong mắt Tiết Duệ, Omega chỉ là một công cụ có thể sinh con, lời nói của gã luôn xoay quanh chủ đề sinh con.
Người biện giải bị giọng gợi đòn của gã làm tức giận, lời nói cũng không khách khí: “Tôi không biết mạnh đến mức nào, nhưng tôi biết, chiến sĩ cơ giáp mạnh nhất trong đế quốc chúng ta chính là Thượng Tướng Cố Thanh Lan, ngài chính là Omega!"
Tiết Duệ sửng sốt không nói nên lời, sắc mặt âm trầm như nước. Hôm nay từ khi gã đến nơi nghèo khó này, tâm tình không mấy tốt đẹp, lại bị người khác khiêu khích, bọn họ không biết chức vụ của cha gã lớn cỡ nào sao?
Họ không sợ bị đuổi học sao?
Tiết Duệ tức giận, không dám đánh nhau trong ký túc xá, dù sao hôm nay khí tức cường đại của Cố Thanh Lan vẫn còn đọng lại trong lòng gã, cho nên gã chỉ có thể giả vờ thờ ơ, cười lạnh: “Ai biết thượng tướng Cố mạnh thật sự hay các phương tiện truyền thông thổi phồng nó lên?."
"Có ý gì?" Phương Nghị biện giải cau mày hỏi.
Tiết Duệ cười "Ồ", chân bắt chéo và nói với những người xung quanh: "Này các bạn, tại sao ngày mai chúng ta không cùng nhau khiêu chiến thượng tướng đi? Dù sao thì ngài ấy cũng là cấp trên trực tiếp của chúng ta và chúng ta có quyền kiểm tra khả năng của ngài ấy, thế nào? Nếu ngài thực sự mạnh mẽ, chúng mình được huấn luyện cũng cam tâm, nhưng nếu có gian trá, bị cường điệu quá mức bởi người ngoài, thì các Alpha ngồi đây, các bạn có thực sự cam tâm bị một Omega áp bức không?
Lời nói lớn mật như vậy làm Phương Nghị cho sửng sốt, những người khác cũng có chút sợ hãi, nhưng có một số Alpha kiêu ngạo, thực sự có chút dao động trên khuôn mặt.
Tiết Duệ biết mình đã thuyết phục được mấy người, đang chuẩn bị nói thêm vài điều, nhìn quanh ký túc xá một vòng, chợt nhìn thấy Thượng Dã đang nhàn nhã uống trà.
Nghĩ đến Thượng Dã dường như thích vị tướng quân đó, Tiết Duệ luống cuống trong giây lát, sợ rằng những gì mình nói vừa rồi sẽ bị hắn nghe thấy, sau đó đi tố cáo với Cố Thanh Lan.
Nhưng sau khi nghĩ lại, có gì phải sợ, gã chỉ muốn tìm người vây đánh Cố Thanh Lan mà thôi!
Tiết Duệ vội vàng chạy tới: "Này đầu trọc, không nghĩ tới chúng ta ở cùng ký túc xá, vừa rồi nói chuyện cũng không có nhìn thấy mày, mày muốn tố cáo thì cứ việc đi, ông đây không sợ!"
Thượng Dã nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiết Duệ, ánh mắt vô tội: "Tao tố cáo chuyện gì?"
Tiết Duệ còn tưởng rằng hắn giả ngu: "Không phải mày thích thượng tướng à? Sao, nghe thấy ngày mai ông muốn khiêu chiến người mày yêu, không lo lắng sao?"
“Có gì mà lo lắng?” Thượng Dã thần sắc bình tĩnh, cảm thấy Tiết Duệ đầu óc có bệnh, nhìn gã như nhìn kẻ ngốc: “Mày vội vàng chạy đi tìm chết, tao nɠɵạı trừ vỗ tay vui mừng còn có thể làm cái gì?”
“Hừ…” Tiết Duệ cười lạnh: “Mày chắc là tao đi tìm chết chứ không phải ngày mai tao sẽ làm cho người mày thích lộ rõ nguyên hình sao?”