Hứa Hi Ngôn ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã dần lặn xuống.
Cô không bật điện thoại lên nên cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ở bên cạnh giường trống rỗng, Hoắc Vân Thâm không có ở đây.
Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn những dấu vết trên người mình.
Không có chỗ nào là lành lặn cả, không biết Hoắc Vân Thâm làm khi nào nhưng bây giờ cả người cô đều là những vệt đo đỏ.
Ở đầu giường, một bộ đồ ngủ màu hồng nữ tính được đặt sẵn, Hứa Hi Ngôn mặc quần áo ngủ vào, rửa mặt rồi ra ngoài.
Sau khi đi dạo loanh quanh Thanh Vân Cư một hồi thì cô đã biết đây là nơi nào.
Lần trước đến đây, là Hoắc Vân Thâm dẫn cô đi thử giọng, nhưng mà lúc đó đi xuống phòng nhạc ở tầng hầm nên họ không ghé qua căn phòng này.
Hứa Hi Ngôn đi trên hành lang yên tĩnh thanh vắng, bên ngoài là trăm hoa đang khoe sắc.
Gió lướt nhẹ qua, làm chiếc chuông gió bằng gốm sứ treo trên khung cửa sổ đung đưa vang lên những tiếng thật lảnh lót.
Tâm trạng hiện giờ của cô cũng nhẹ nhàng thoải mái giống chiếc chuông gió này.
Cô đưa tay khẽ chạm vào nó, vui vẻ nhịp bước đi về phía trước.
Bây giờ lòng cô giống như được phủ đầy mật, ngọt đến sắp tràn ra ngoài, chỉ muốn gặp được người mà cô đang rất muốn gặp.
Đằng trước cô là một giàn hoa, ở ngay dưới giàn là bóng dáng một người mặc áo trắng đang ngồi.
Cô cứ tưởng rằng đó là Hoắc Vân Thâm.
Hứa Hi Ngôn vui vẻ chạy đến.
Nhân lúc đối phương không để ý, cô bỗng che mắt đối phương lại rồi cười hỏi: "Chồng ơi, anh đoán xem em là ai nè?"Đối phương gỡ tay cô ra, quay đầu lại nhìn, chớp mắt với cô: "Cảnh Hi, sao mới gặp đã gọi chồng rồi? Thân thiết như vậy, người ta sẽ ngại lắm đó!"Hứa Hi Ngôn: "..."Nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, trong lòng rất muốn mắng người.
Sao cô lại nhìn lầm Mộc Thần Quang thành Hoắc Vân Thâm vậy?Bây giờ thì rắc rối rồi!Từ lần trước cùng hợp tác quay MV "Có Lẽ" ở nước E, đến hôm nay hai người mới gặp lại."Ha ha ha… Thì ra là cậu Mộc à?" Hứa Hi Ngôn gượng cười vài tiếng tự giễu, gương mặt vô cùng quẫn bách: "Sao chú lại đến đây?"
"À, anh Hai gọi em đến đây thảo luận về bài hát mới."Mộc Thần Quang trả lời xong thì nhìn bộ áo ngủ của cô từ trên xuống dưới, cười nói: "Đúng là không ngờ, Cảnh Hi, nhìn thì thấy chị gầy như khỉ vậy, thì ra là cũng điện nước đầy đủ quá nha.
Có phải anh em dẫn chị đi chỉnh sửa gì không? Thân hình đẹp như thế thật luôn à? Có chắc là chưa từng nâng bao giờ không? "Nhóc con này nói xong thì đưa tay định chạm vào ngực cô.
Hứa Hi Ngôn giơ tay che ngực lại, không thèm nói năng gì đã đánh đầu cậu ta một cái."Ây da...
Đầu của tôi..."Mộc Thần Quang ôm đầu, gào lên kêu đau.
Hứa Hi Ngôn bực mình liếc cậu ta một cái, ai bảo cậu ta giở trò làm gì, đánh là đáng lắm.
Lúc này, một bóng dáng mặc quần áo đen đi đến.
Hoắc Vân Thâm đang bưng một cái mâm, đi về phía bên này.
Đúng lúc anh thấy Cảnh Hi đánh Mộc Thần Quang nên bước lại gần, hỏi: "Sao vậy?"Hứa Hi Ngôn bước lên phía trước nhận cái khay từ tay anh, đặt lên bàn đá, bĩu môi nói: "Anh hỏi cậu ta đi."Mộc Thần Quang thấy Hoắc Vân Thâm thì kể khổ: "Anh Hai, may là anh đến kịp, anh mà không đến là người ta đã chết dưới tay của chị dâu rồi! Anh xem gương mặt khôi ngô tuấn tú không gì sánh được của người ta đi, bị đánh còn hằn dấu luôn này!"
"Sao cô ấy lại đánh chú?" Hoắc Vân Thâm hỏi."À thì… Người ta chỉ giúp anh xác nhận thử xem ngực của chị ấy có phải đã từng đi nâng hay không, nào ngờ đâu phản ứng của chị ấy lại mạnh mẽ vậy chứ."Mộc Thần Quang xoa đầu, nói như thể mình là người vô tội.
Hoắc Vân Thâm vừa nghe xong câu giải thích này, liền trừng mắt cảnh cáo: "Anh đã xác nhận rồi, không cần chú phải làm chuyện thừa thãi này.
Còn dám nói bừa nữa thì coi chừng anh chặt móng vuốt của chú!"