Đúng là Hoắc Vân Thâm rồi… Nhưng tại sao lại là anh?Sau khi xác định được danh tính của người đàn ông sau lưng mình, trong nháy mắt Hứa Hi Ngôn cảm giác như có một niềm hạnh phúc thật lớn đang ập tới.
Chẳng những cô không có phản bội Hoắc Vân Thâm mà ngược lại còn phát sinh quan hệ với anh.
Đúng không, đúng không, là như vậy đúng không?"Nếu không phải là anh thì em nghĩ là ai?"
"Em cứ tưởng...
Có phải em đang nằm mơ không?"Hứa Hi Ngôn rất vui vẻ, vui đến phát khóc."Không phải đang nằm mơ, Cảnh Hi, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của anh rồi."Hoắc Vân Thâm xoay người cô lại, để cô nhìn thật kỹ gương mặt của mình.
Anh vây cô trong lòng mình, đôi mắt hoa đào chứa đầy tình cảm sâu đậm ngắm nhìn cô.
Lúc nói câu nói đó, anh đã nắm lấy một bàn tay của cô, cắn nhẹ đầu ngón tay cô.
Cô thấy hơi đau, điều đó chứng minh rằng giây phút này không phải là mơ, những dây dưa và điên cuồng của tối qua đều là thật.
Cuối cùng cô cũng trở thành người phụ nữ của anh rồi.
Hứa Hi Ngôn xúc động đến mức khóc không ngừng, những giọt nước mắt làm đôi mắt cô càng mơ màng hơn.
Đôi mắt của cô rất đẹp, chúng lấp lánh như hồ nước đang phản chiếu ánh nắng ấm áp, sáng long lanh, lay động lòng người.
Năm năm trước cô đã là người phụ nữ của anh rồi, bao nhiêu năm qua cô vẫn không ở bên cạnh người nào khác.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ có một mình anh.
Cô là người phụ nữ của anh, vẫn luôn như vậy!Thấy cô khóc, trái tim Hoắc Vân Thâm giống như bị vỗ nhẹ, tận sâu nơi đáy lòng đều rung động.
Anh không khỏi cúi đầu hôn lên đôi mắt đang đẫm lệ của cô, hôn lên những giọt nước mắt vương trên má."Cảnh Hi, em có biết không? Tối qua anh giống như là được quay trở lại năm năm trước.
Kể từ sau đêm hôm đó, anh vẫn không thể quên được em."
"Em đã trú trong trái tim anh năm năm rồi, giống như một gốc cây, rắc rối phức tạp, ăn sâu bén rễ."
"Năm năm này, anh như bị hãm trong vực sâu của địa ngục, em là ánh sáng duy nhất trong đời anh."
"Không có em, chắc chắn anh không thể chống chọi nổi..."Anh vừa hôn vừa thủ thỉ những lời trong lòng mình.
Những lời nói thật lòng đó giống như cơn mưa phùn mùa xuân, làm mỗi một góc trong trái tim cô đều thật mềm mại.
Nó làm cô cảm động, làm cô xót xa, cũng làm cô muốn càng muốn yêu anh thêm nhiều hơn.
Cô giơ tay ôm lấy mặt anh, ngón tay lướt qua những đường nét trên gương mặt ấy, nghẹn ngào nói: "Sao em lại không phải như thế?"
"Tuy năm năm trước em không biết anh là ai, nhưng sau đêm đó, em có Anh Bảo."
"Mỗi lần nhìn con, em lại nhớ đến anh của đêm đó, thậm chí em còn thường xuyên mơ thấy anh nữa."
"Em không ngờ là về nước lại có thể được gặp lại anh, cũng không ngờ là qua từng giây từng phút ở cùng với anh, em lại dần dần yêu anh."
"Chú à, ban đầu anh không muốn chạm vào em, làm em cứ nghĩ rằng chỉ có mình em đơn phương thích anh, nghĩ rằng trong lòng anh không có ý định đó với em, nghĩ rằng..."Ngực cô chua xót khổ sở, nghẹn ngào đến không nói nên lời."Ngốc này, nếu anh không quan tâm em thì sao anh có thể đợi em lâu đến vậy, sao anh lại hoảng hốt lo sợ cho em, sao anh lại không để em phải bị oan ức? Anh còn quan tâm em hơn anh nghĩ nữa."Anh dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi cô, âu yếm hỏi: "Cảnh Hi, có phải em nên sửa lại không?"
"Sao cơ?"
"Em định gọi anh là chú đến già luôn hả?"
"Em..." Hứa Hi Ngôn đoán là mình chỉ gọi anh là "chú" theo thói quen thôi, bây giờ bảo cô phải sửa, cô bèn nghĩ nghĩ, gọi một tiếng: "Anh yêu?"Tự bản thân cô cũng cảm thấy tiếng "anh yêu" này nghe quá mức buồn nôn.
Mặt Hứa Hi Ngôn đỏ ửng, mím môi, cuối cùng cô thốt lên một đại từ xưng hô mà tận sâu trong lòng cô rất muốn gọi anh: "Chồng..."
"Ừm, vợ ngoan..."Khi tình yêu đủ nồng nàn, anh lại bắt đầu dùng hành động thực tế để bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình.