Anh nói xong liền ôm chặt lấy Cảnh Hi, để cô ngồi lên đùi mình, dặn dò rất nghiêm túc: "Vợ ơi, em nhớ nha, sau này gặp thằng nhóc có ý đồ quấy rối thế này thì đừng dùng tay đánh, tay đau anh sẽ đau lòng lắm.
Em có thể dùng chân đá, đá mạnh vào, đá chết thì anh sẽ mang đi chôn."Mộc Thần Quang nghe xong, lấy tay ôm đầu rồi gào: "Má...
ơi!"Anh Hai của bọn họ lúc yêu đương thật đáng sợ quá, bao che cho chị dâu tới mức xem mạng người như cỏ rác luôn hả?"Ha ha ha..."Hứa Hi Ngôn nhịn không được mà bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Thì ra cảm giác được nam thần cưng chiều lại tuyệt vời đến vậy."Em đói chưa?" Anh ngẩng đầu hỏi.
Hứa Hi Ngôn gật đầu.
Hoắc Vân Thâm cầm những món ăn đã được nấu xong lên, đút tới bên miệng cô, cưng chiều nói: "Nào, ăn một miếng đi."Hứa Hi Ngôn hé miệng, ngoan ngoãn ăn.
Mộc Thần Quang đứng bên cạnh nhìn mà trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng của cậu ta thì anh Hai chưa bao giờ làm vậy với bất kỳ người phụ nữ nào thì phải?Một người hờ hững lạnh nhạt không dính khói lửa trần gian mà bây giờ lại đút cơm cho một người phụ nữ?Mộc Thần Quang không thể gắn Hoắc Vân Thâm của bây giờ với Hoắc Vân Thâm mà cậu ta đã quen từ trước lại với nhau, bèn chép miệng, hỏi: "Anh Hai, đây không phải cơm của em hả?"Lúc cậu ta mới tới, Hoắc Vân Thâm còn hỏi cậu ta ăn gì chưa.
Cậu ta nói chưa, kết quả là bây giờ lại..."Ừm, chú không có phần đâu, đây là anh nấu riêng cho Cảnh Hi."Phụt...
Mộc Thần Quang bắt đầu hộc máu: "Anh Hai à, rốt cuộc anh gọi em đến là để thảo luận bài hát mới hay xem cảnh hai người rải thức ăn cho chó? Đang ban ngày ban mặt mà hai người đút tới đút lui cho nhau, có nghĩ đến tâm tình của mấy chó độc thân như bọn em không hả?"
"Do chú nói nhiều, mau cút đi thử giọng đi."Hoắc Vân Thâm đập nhạc phổ và lời bài hát lên mặt cậu ta.
Mộc Thần Quang bái phục rồi, đành cầm nhạc phổ rời đi, vừa đi vừa kháng nghị: "Lần sau lại dám động đến gương mặt khôi ngô tuấn tú siêu cấp vô địch của em, em sẽ trở mặt với anh chị đó.
Nói trở mặt là trở mặt, em trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa đó.
Chờ đó đi, chờ em có bạn gái rồi, em sẽ ngược mấy người chết luôn...
Hừ hừ..."Hứa Hi Ngôn nhìn theo bóng dáng của Mộc Thần Quang, dở khóc dở cười.
Người này nhìn có vẻ rất chín chắn trưởng thành nhưng suy nghĩ lại giống một đứa nhóc.
Cũng không biết cá tính của Mộc Thần Quang kỳ lạ như vậy sẽ chọn người phụ nữ thế nào.
Hứa Hi Ngôn cười hỏi: "Sao lần trước em không phát hiện cậu ta lại hài hước như vậy nhỉ?"
"Đa số thời gian cậu ta sẽ giả vờ là mình rất sâu sắc.
Đừng bị bề ngoài của cậu ta đánh lừa, cậu ta làm thế là để mê hoặc mấy cô gái thôi."
"Ha ha ha, anh nghĩ cậu ta có thể mê hoặc được em hả? Trên thế giới này, người có thể mê hoặc được em chỉ có một mà thôi."Hứa Hi Ngôn vừa cười vừa ôm lấy gương mặt của Hoắc Vân Thâm, cúi đầu hôn lên môi anh một cái.
Dù sao thì cô cũng đã bị Hoắc Vân Thâm mê hoặc đến choáng váng, cả đời này cũng sẽ không thoát ra nổi.
Bốn cánh môi vừa tách ra, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ sau ót cô, áp lên môi cô thêm lần nữa, bốn cánh môi lại chạm vào nhau.
Vốn dĩ là đút cơm, kết quả lại trở thành hôn nhau nồng nhiệt.
Hoàng hôn dần buông, ánh chiều tà ấm áp chiếu xuống hình bóng của hai người tạo nên một vầng nắng rực rỡ.
Bây giờ hai người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, dính nhau như sam, không chịu tách nhau ra một giây một phút nào, chỉ muốn chìm đắm vào đối phương.
Mộc Thần Quang có chuyện quên hỏi nên đi vòng ngược lại tìm Hoắc Vân Thâm, kết quả lại thấy hai người đó đang hôn nhau dưới giàn hoa.
Mộc Thần Quang che mắt ngay, má ơi, đau mắt quá đi.
Cậu ta cũng cảm nhận sâu sắc được rằng bản thân không nên làm chó độc thân nữa mà phải mau mau tìm một nữ thần đáng tin cậy, mỗi ngày ôm ấp hôn hít thôi.
Phải hoàn trả hết tất cả thức ăn cho chó mà bản thân phải ăn mới được!