Chỉ nghe đến sự bốc đồng này thì đã đoán ra người đến là ai rồi.
"Này này này..." Hoắc Tam Nghiên một mạch xông vào phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng kích động: "Chị không đến trễ chứ? Chị vừa nghe được tin liền lập tức chạy sang đây. Cháu gái lớn của chị đỡ chút nào chưa?"
"Cô nhỏ tiếng chút, đừng có dọa con bé."
Diệp Tầm xoay đầu trừng Hoắc Tam Nghiên một cái, cô chắp hai tay lại thể hiện sự xin lỗi: "Ồ ồ ồ, xin lỗi xin lỗi."
Cô đảo mắt nhìn bé con trên giường, cười chào hỏi: "Hi, cục cưng thân yêu, cháu có biết ta là ai không?"
"Dì Ba Mắt."
Anh Bảo đáp giòn tan.
Hoắc Tam Nghiên vô cùng nghiêm túc đính chính: "Không phải là dì mà là cô nha. Cháu phải gọi ta là cô biết chưa?"
Anh Bảo không hiểu lắm, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Cô là gì ạ?"
"Ối... Nghĩa là ta và ba cháu là cùng một mẹ sinh ra, sau đó ba cháu sinh ra cháu, về mặt huyết thống thì cháu là cháu gái ruột của ta, nên cháu phải gọi ta là cô, hiểu chưa?"
Hoắc Tam Nghiên giải thích một cách vất vả nhưng bé con vẫn ngơ ngác không hiểu, khiến cô nóng ruột đến xoắn cả lên.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy chắc do Hoắc Tam Nghiên giải thích quá phức tạp nên cô gợi ý: "Con gái, con nhớ lại trong bài hát thiếu nhi như thế nào? Chị em của ba thì gọi là gì?"
Bé con nhớ lại bài hát thiếu nhi đó, thầm hát một chút rồi đột nhiên hiểu ra: "Bảo Bảo biết rồi! Chị em của ba gọi là cô. Dì Tam Nghiên là chị của papi vậy nên phải gọi là cô."
Hoắc Tam Nghiên vui không tả được, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, khen: "Ôi chao ôi chao, vẫn là cháu gái của cô vừa thông minh vừa lanh lợi. Thật khiến người khác yêu thích quá chừng."
Sau khi dỗ bé con xong thì Hoắc Tam Nghiên ngoái đầu nhìn Hứa Hi Ngôn rồi lại nhìn Hoắc Vân Thâm, giọng điệu trách móc: "Chị phải nói gì đây? Hai đứa bọn em giấu cũng thật kỹ quá đi? Con bé đã lớn đến thế này rồi, nếu không phải bây giờ phát sinh chuyện này thì cả nhà đều không biết hai đứa bọn em sớm đã có con bé. Thật là, để cháu gái đáng yêu của chị phải chịu nhiều uất ức như vậy."
Lúc trước Hoắc Vân Thâm đưa Anh Bảo về nhà họ Hoắc gặp ba mẹ, Hoắc Tam Nghiên cứ tưởng là em trai vì muốn dỗ ba mẹ vui lòng nên mới lừa cả nhà, nói cô bé là con gái của mình.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng biết được sự thật, quá tốt rồi, cô thật sự cảm thấy mừng thay cho em trai.
"Chị Ba, để bảo đảm sự an toàn cho Anh Bảo, tạm thời mong chị đừng nói chuyện này ra ngoài."
Hoắc Vân Thâm phải dặn dò trước chị gái của mình nếu không cái miệng không giữ được chuyện của chị ấy chắc chắn sẽ làm lộ chuyện này với người nhà họ Hoắc.
Hoắc Tam Nghiên gật đầu như giã tỏi: "Chị biết rồi chị biết rồi, chị chưa có nói với ai cả, chỉ mới nói với mình mẹ thôi."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh rất muốn hỏi Hoắc Tam Nghiên, cô thật sự không mong anh sống ngày nào yên bình phải không?
Người này nói chuyện này với mẹ anh, nếu mà mẹ anh biết được chuyện Anh Bảo là do anh và Hứa Hi Ngôn sinh ra thì sẽ có hậu quả gì đây?
...
Trước khi đi, Diệp Tầm đã trình bày với Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn những thông tin mà bọn họ khai thác được sau màn hỏi cung.
Bọn họ đã điều tra rõ lai lịch của hai tên bắt cóc Anh Bảo, chúng đều là nhân viên cũ của Giải trí Vân Hải.
Mấy tháng trước, chúng từng vì ăn cắp một số tiền công quỹ khá lớn của công ty nên bị Hoắc Vân Thâm thẳng tay đuổi việc, hơn nữa còn báo cảnh sát.
Vậy nên chúng ôm hận với Hoắc Vân Thâm. Sau khi biết được quan hệ cha con của Hoắc Vân Thâm và cô bé, chúng đã nảy ra ý tưởng bắt cóc Anh Bảo để thực hiện kế hoạch báo thù.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Hoắc Vân Thâm càng tự trách bản thân nhiều hơn.