Là do anh xử lý việc không thỏa đáng mới khiến con gái gặp phải kiếp nạn này, đều là lỗi của anh!
Trên thực tế, anh không thể lường được, ngay sau khi anh đuổi việc hai nhân viên kia thì bọn chúng đã sớm bị Hoắc Cảnh Đường mua chuộc.
Hoắc Cảnh Đường đã lợi dụng lòng thù hận của chúng để thực hiện dã tâm của mình.
Bây giờ anh ta lợi dụng bọn họ đối phó với Hoắc Vân Thâm, cho dù sự việc có vỡ lỡ thì cũng không ai có thể nghi ngờ anh ta được.
Lúc Hoắc Vân Thâm quay lại phòng bệnh, Anh Bảo vẫn đang ngủ say sưa. Hứa Hi Ngôn nhìn thấy dáng vẻ anh có vẻ hơi nghiêm trọng nên hỏi anh: "Chú à, anh không sao chứ?"
"Anh không sao."
Hoắc Vân Thâm lắc đầu, cong môi mỉm cười, hi vọng tâm trạng buồn rầu của mình không ảnh hưởng đến Hứa Hi Ngôn.
"Nhị sư huynh nói gì vậy?"
Vừa nãy Hứa Hi Ngôn thấy Dịch Tiêu đến tìm Hoắc Vân Thâm, hai người ra ngoài nói chuyện, dường như cố ý tránh mặt cô. Không biết có phải bọn họ nói chuyện có liên quan đến Anh Bảo không.
Hoắc Vân Thâm biết rằng càng che giấu thì càng khiến cô tò mò hơn nên quyết định nói sự thật với cô: "Cảnh Hi, nếu anh nói với em, con gái bị bắt cóc là do anh gián tiếp gây ra thì em có trách anh không?"
Anh trình bày nguyên nhân với Hứa Hi Ngôn, cô nghe xong thì cười: "Sao có thể chứ? Anh thưởng phạt công minh, rõ ràng là do hai người kia ôm hận với anh mới nhắm vào Anh Bảo."
"Cảm ơn em đã hiểu cho anh."
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, suy nghĩ một lát rồi lại ngẩng đầu lên hỏi: "Cảnh Hi, nếu như... Nếu như sau này em và con gái lúc nào cũng có thể vì anh mà gặp phải nguy hiểm thì em còn muốn ở bên anh nữa không?"
Hoắc Vân Thâm đang suy tính đến tương lai lâu dài sau này.
Nếu một ngày nào đó thân phận lãnh đa͙σ Tập đoàn JS bị bại lộ thì anh sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm đáng sợ không thể nào tưởng tượng được.
Người của thế giới ngầm cùng với những dư đảng còn sót lại của những phần tử khủng bố đã bị tiêu diệt, người thân của những đồng đội đã mất trong lúc thực thi nhiệm vụ...
Nguy hiểm có thể sẽ bủa vây bốn phương tám hướng.
Đợi đến lúc đó, anh phải làm sao để bảo vệ những người thân yêu nhất của mình?
"Anh thật ngốc!"
Hứa Hi Ngôn nắm lấy tay anh, nhìn sâu vào đôi mắt của anh, nói với anh một cách rất nghiêm túc: "Sau này mặc kệ là anh đi đâu, em đều đi theo anh. Bất luận có nguy hiểm như thế nào, em đều không sợ."
Cô đặt tay lên ngực anh, trịnh trọng giống như đang thề nguyện trước thần linh vậy: "Cho dù là biển đao núi lửa, cho dù là phải chết dưới vực sâu, chỉ cần anh ở đó thì em cũng sẽ ở đó. Hoắc Vân Thâm, đời này anh không thoát khỏi em đâu."
Trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn vứt bỏ tất cả sự cẩn trọng và kiêu ngạo của mình, lại thổ lộ tâm tình một lần nữa, chính là muốn để cho nam thần hiểu rõ trái tim của mình như thế nào?
Chỉ cần cô có thể ở bên anh thì sợ gì phong ba bão táp?
"..."
Hốc mắt Hoắc Vân Thâm đỏ cả lên, cảm động đến không thể thốt ra lời nào.
Hứa Hi Ngôn đối với anh tình thâm nghĩa trọng, đời này của anh dù có chết cũng không sao báo đáp hết được.
Người con gái tình nghĩa sâu sắc như thế này, nếu anh còn không biết trân trọng thì anh đúng là nên bị đày xuống địa ngục.
"Cảnh Hi, anh không biết phải nói gì với em cho phải, anh chỉ cần em nhớ một điều rằng mạng này của anh đều thuộc về em."
Anh nâng tay cô lên bên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên tay cô.
Bầu không khí thoải mái, Hoắc Vân Thâm ngước đôi mắt hoa đào thâm tình lên nhìn cô, ngón tay khẽ vuốt má cô, dịu dàng thâm sâu nói: "Cảnh Hi, anh yêu em."
Anh thổ lộ một cách thâm tình.
"Anh nói anh yêu em, em không dám tin, rốt cuộc anh yêu em bao nhiêu vậy? Sâu đậm thế nào?"
Nghe Hứa Hi Ngôn hỏi, Hoắc Vân Thâm không nhịn được cong mắt cười.
Đúng là phụ nữ rơi vào lưới tình thì đều ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Rõ ràng anh yêu cô nhiều đến như thế, cả trái tim của anh đều trao cho cô nhưng ở bên cạnh lâu như vậy, cô đều không cảm nhận được, buộc anh phải chính miệng nói ra mới được.