Sau đó, Hoắc Vân Thâm kể chuyện cho cô bé nghe, Hứa Hi Ngôn thì ngồi yên lặng bên cạnh bọn họ.
Nhìn cảnh hai cha con hòa thuận, trong lòng Hứa Hi Ngôn vô cùng vui mừng. Cô thật hi vọng, hi vọng rằng sau này mỗi ngày đều có thể bình an hạnh phúc.
...
Dưới hầm, tên bắt cóc bị thương đang quỳ dưới nền, hai tay bị trói chặt.
Diệp Tầm và Dịch Tiêu đem người tới, khi tới gần, Diệp Tầm giơ khẩu súng ngắn lên, nhắm chuẩn ấn đường của người đàn ông mặt lạnh đó.
"Nói, ai sai khiến bọn mày?"
Bất luận có hỏi thế nào thì người đàn ông mặt lạnh vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, không chịu khai.
Nếu gã đã không nói, Diệp Tâm cũng chẳng cần phải khách sáo, hung hăng đánh gã một trận tơi bời.
Gã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệt ứa máu mà vẫn không chịu nói.
Gặp phải loại khốn nạn cứng đầu như thế này, Diệp Tầm có vô vàn cách để khiến bọn chúng mở miệng. Anh ta vừa lên trước liền giẫm một cái lên bắp chân sau của gã.
Anh ta dùng sức nghiến, đồng thời đưa miệng súng lên huyệt Thái dương của người đàn ông, nghiến răng nói: "Nếu mày không khai ra, tao bắn chết mày!"
Mặt mũi của người đàn ông mặt lạnh méo mó vì đau đớn: "Đừng giết tôi... Cầu xin anh đừng giết tôi... Đừng nổ súng..."
Diệp Tầm hơi thu súng về thì tên xảo trá kia nhân cơ hội đó húc vai đẩy Diệp Tầm ra, ý đồ chạy trốn.
Gã làm sao mà trốn thoát được chứ?
Đám người Dịch Tiêu đứng ngoài cửa ngăn chặn gã, đạp gã một cái vào lại trong phòng, sau đó đánh gã một trận nhừ tử.
"Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa... Tôi nói..."
Người kia vừa phun máu vừa nói lý do mình bắt cóc cô bé.
Cho dù là gã đã khai nhưng cũng không thể giữ mạng gã lại được, bởi vì bọn chúng thật sự quá tàn ác.
Diệp Tầm thoắt một cái hạ nòng súng "Đùng đùng đùng" bắn liền bốn năm phát vào hai đùi, vai và tim của gã.
Người đàn ông mặt lạnh ngã xuống đất, khóe miệng đầy máy, vùng vẫy vài cái rồi chết không nhắm mắt ngay tại chỗ.
Một phát bắn chết quả thật quá nhẹ rồi, anh ta hận không thể băm người kia thành trăm mảnh, nghiền xương thành tro.
Ai cho phép bọn chúng dám động đến báu vật nhỏ mà anh ta yêu thương nhất chứ?
...
Ngày thứ hai Anh Bảo nằm viện, Diệp Tầm tới phòng bệnh thăm cô bé.
"Con gái cưng, đỡ hơn chút nào chưa?"
Diệp Tầm yêu thương sờ đầu nhỏ của cô bé hỏi.
"Bảo Bảo khỏe rồi!"
Anh Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngoan ngoãn trả lời.
"Ừm, ngoan lắm."
Diệp Tầm giơ tay bẹo má con gái, Anh Bảo để ý thấy trên tay của anh có quấn băng gạc liền hỏi: "Thụ Diệp Đại Đại, tay của chú bị làm sao vậy?"
Tay của anh ta bị thương là do hai ngày trước đấm vào tường, Diệp Tầm rút tay về rồi cười nói với cô bé: "Không có gì, chỉ bị thương nhẹ thôi."
Anh Bảo cau hai hàng lông mày nhỏ, không vui nói: "Thụ Diệp Đại Đại, sao chú lại bị thương nữa rồi? Người lớn như vậy rồi mà khiến người khác không yên tâm một chút nào hết. Haiz..."
Người thì bé xíu mà nói chuyện cứ như bà cụ non, Anh Bảo đã chọc cho mấy người lớn trong phòng bệnh đều cười to.
Diệp Tầm nắm lấy tay nhỏ của con gái, vừa sờ vừa ngắm nhìn, trong lòng vui mừng nghĩ:
Thật may vì đã cứu được Anh Bảo về rồi, nếu như thiếu đi viên vitamin vui vẻ này thì cuộc sống của bọn họ vô vị biết nhường nào?
Đúng lúc Diệp Tầm đang ở cạnh Anh Bảo thì có một người xông vào phòng bệnh.
Chỉ nghe đến sự bốc đồng này thì đã đoán ra người đến là ai rồi.