Anh Bảo rất ít khi chơi với những bạn nhỏ không quen, bạn của cô bé cũng rất ít, sau khi về nước chỉ quen với Đường Phi Mặc.
"Khi nào gặp mặt, chú giới thiệu các cháu với nhau là có thể làm quen rồi."
Hoắc Vân Thâm biết cha mẹ mình đều là fan hâm mộ của Anh Đào Bảo Bảo, cho nên rất muốn dẫn cô bé về nhà một lần, hi vọng cô bé vui vẻ này có thể làm cho người nhà hài lòng.
"Được rồi." Anh Đào đồng ý, nhìn thấy mẹ về liền hỏi: "Bé Hi, chú má lúm đồng tiền mời Bảo Bảo ngày mai tới nhà chú chơi, Bảo Bảo có thể đi không?"
"Có thể chứ!"
Anh Bảo vui vẻ nhảy ở trên sofa, vô cùng hưng phấn mà trực tiếp kêu lên một câu: "Oh yeah, mommy muôn năm."
Hoắc Vân Thâm nghe thấy từ "Mommy" thì không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Hứa Hi Ngôn: "Cô bé vừa gọi em là gì?"
Hứa Hi Ngôn cười khanh khách hỏi Anh Bảo: "Cục cưng à, tự con nói đi."
Anh Bảo leo đến trong lòng của cô, ôm cổ cô và nhìn về phía Hoắc Vân Thâm giải thích: "Chú má lúm đồng tiền, Bảo Bảo còn chưa nói cho chú biết, thật ra bé Hi là mommy của Bảo Bảo đấy! Mommy ruột nha!"
Mẹ đã nói cho cô bé biết, hôm nay có thể nói cho chú má lúm đồng tiền chuyện mình là cục cưng của mommy.
Anh Bảo hôn một cái thật kêu trên mặt mẹ mình, mặt hai mẹ con áp vào nhau, cười giống như hai bông hoa xinh đẹp.
"Cái gì?"
Hoắc Vân Thâm kinh ngạc, Anh Bảo là con gái của Hứa Hi Ngôn, là như vậy thật sao?
Hứa Hi Ngôn đã có con gái lớn như vậy à?
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của người đàn ông, Hứa Hi Ngôn bật cười, hỏi: "Anh Hoắc, lẽ nào từ trước đến nay anh không phát hiện Anh Bảo và anh có rất nhiều điểm giống nhau à?"
Ví dụ như dấu hiệu rõ ràng nhất là má lúm đồng tiền, còn nữa, bọn họ đều bị dị ứng với bơ lạc.
"Em nói... Anh Đào, cô bé... cô bé là con anh sao..."
"Không sai, vào đêm năm năm trước em đã có con bé. Em xin lỗi vì vẫn luôn giấu anh, đến bây giờ mới nói cho anh biết." Hứa Hi Ngôn áy náy nói.
"..."
Nói như vậy, Anh Bảo là con gái của anh!
Hoắc Vân Thâm chợt cảm thấy tim mình đập mạnh như tiếng sấm, một thông tin khiến cho người ta khó có thể tin nổi. Trái tim anh lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bây giờ hạnh phúc tới quá mức đột ngột làm Hoắc Vân Thâm kích động tới đỏ cả mắt, nhìn cô bé trong lòng Hứa Hi Ngôn, trái tim cũng mềm đi.
Anh vẫn thường tuyệt vọng khi nghĩ mình rất có thể sẽ phải thật sự sống cô độc suốt quãng đời còn lại, không ngờ bây giờ anh không những có Hứa Hi Ngôn, còn có con gái đáng yêu như vậy.
Anh mới may mắn làm sao chứ?
Anh đúng là quá ngu xuẩn, vì sao từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ Hứa Hi Ngôn, chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Anh Bảo?
Nếu như sớm biết Anh Bảo là con của bọn họ, có phải họ cũng sẽ không trải qua nhiều sóng gió như vậy không?
"Cảnh Hi, anh thật sự không ngờ... Không ngờ..."
Lúc Hoắc Vân Thâm nói lời này đã nghẹn ngào mấy phần, anh nhìn về phía Anh Bảo và dịu dàng nói: "Anh Đào... nhanh tới đây, nhanh tới trong lòng papi... để papi nhìn kỹ con nào..."
Lần đầu tiên Anh Bảo nghe chú má lúm đồng tiền tự xưng là papi, cô bé nghiêng đầu nhìn mẹ, bối rối hỏi: "Mommy, chú má lúm đồng tiền nói chú ấy là papi!"
"Không phải con vẫn muốn mua chú má lúm đồng tiền sao? Chú má lúm đồng tiền bây giờ không thu tiền, tặng miễn phí cho con, về sau, chú chính là papi của con."
Hứa Hi Ngôn giải thích theo cách thức trẻ con có thể hiểu được.
"Thật vậy sao? Quá tốt, quá tốt rồi! Cuối cùng Bảo Bảo cũng mua được papi tốt nhất trên thế giới!"
Anh Bảo hài lòng uốn éo trong lòng mẹ, sau đó bảo mẹ thả mình xuống, cô bé muốn nhào vào trong lòng papi!