"Hoắc Vân Thâm tôi cho anh biết... Nếu không phải là anh... Tôi và ŧıểυ Hi Hi sẽ rất tốt... Anh cướp người phụ nữ của tôi..."
Hứa Hi Ngôn nghe vậy thì không ngừng lắc đầu, cô thật sự sợ người này một khi đã say rượu sẽ nói những lời nói điên khùng.
Cô gắp thức ăn vào trong bát của Diệp Tầm: "Nhị sư huynh đừng nói nữa, nhanh ăn cơm đi."
"Nhưng anh lại muốn nói."
Diệp Tầm ôm chai rượu đứng lên và rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm rồi dùng tay chỉ vào anh: "Anh nói xem, sao số anh lại tốt như vậy? Tôi giữ cô ấy tròn năm năm, nhưng anh thì sao, anh không làm gì cả mà cô ấy lại cứ nhất quyết đòi sống chết theo anh mới được. Tôi rất buồn, nɠɵạı hình của tôi không hề kém hơn anh..."
Hứa Hi Ngôn che mặt, đừng nói nữa mà Nhị sư huynh, cho dù anh đã đủ đẹp trai, nhưng ở trong lòng em, không ai bằng được anh Hoắc đâu!
Hoắc Vân Thâm rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn người đàn ông không phục trước mắt.
"Nhị sư huynh, anh uống say rồi, đừng nói nữa."
Hứa Hi Ngôn rất sợ Diệp Tầm không khống chế được bản thân sẽ gây sự, vội vàng muốn đỡ anh ta quay về chỗ ngồi.
Nhưng Diệp Tầm lại đẩy cô ra, đột nhiên ngã nhào dưới chân Hoắc Vân Thâm, ôm lấy bắp đùi anh.
Hứa Hi Ngôn cho rằng Diệp Tầm muốn gây bất lợi cho Hoắc Vân Thâm nên rất căng thẳng: "Này, Nhị sư huynh, anh muốn làm gì vậy?"
Mấy người đồng thời nhìn về phía Diệp Tầm đang ôm bắp đùi, chỉ thấy anh ta ôm chặt lấy Hoắc Vân Thâm, trong miệng thì thào vài từ: "Nhưng vì anh là đại ca của tôi, tôi chỉ có thể đành nhịn đau mà yêu. Tôi sẽ rút lui, tác thành cho các người."
"..." Hứa Hi Ngôn kinh ngạc, Diệp Tầm đang nói gì vậy?
Sao Hoắc Vân Thâm lại thành đại ca của anh ấy rồi?
Quả nhiên người này uống nhiều, không phân biệt được ai với ai nữa rồi.
Hoắc Vân Thâm nhìn dáng vẻ thất tình khổ sở của Diệp Tầm thì thật ra rất muốn nói cho anh ta biết, anh ta có nhường hay không cũng không ảnh hưởng tới tình cảm giữa mình và Hứa Hi Ngôn.
Hứa Hi Ngôn là người phụ nữ của anh, đây là sự thật hiển nhiên.
Hứa Hi Ngôn nhìn Diệp Tầm say rượu thất thố như vậy, sợ không chừng còn làm ra chuyện gì không tưởng tượng được, cô định đỡ anh ta dậy: "Chị Hoắc, chị có thể giúp tôi một tay không?"
Hoắc Tam Nghiên đi tới giúp đỡ, hai người phụ nữ cuối cùng cũng kéo được người đàn ông đang nhào trên đùi Hoắc Vân Thâm ra.
Diệp Tầm đã say đến mức đứng không vững, Hứa Hi Ngôn nói: "Anh ấy uống say quá rồi, nhờ chị đưa anh ấy về căn hộ đối diện đi."
"Được."
Hai người phụ nữ cùng đỡ Diệp Tầm, đưa anh vào căn hộ 104 đối diện rồi ném anh ta lên giường.
Hứa Hi Ngôn nhìn Diệp Tầm ngủ say không biết trời đất gì, quay đầu lại nói: "Chị Hoắc, em phải trở về chăm sóc hai người kia, ở đây..."
"Ở đây cứ giao cho chị là được, chị sẽ chăm sóc anh ấy."
Hoắc Tam Nghiên chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc Diệp Tầm, giống như chuyện này vốn nên do cô ấy làm vậy.
"Được, vậy phiền chị nhé!"
Sau khi Hứa Hi Ngôn căn dặn sơ qua thì quay về căn hộ 102.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn lại có Diệp Tầm đang say khướt và Hoắc Tam Nghiên.
"Anh Diệp, có muốn uống nước không?" Hoắc Tam Nghiên hỏi.
"Khó chịu..."
Trên giường, bởi vì hơi rượu trong người nên Diệp Tầm thấy nóng, thò tay kéo cổ áo. Hoắc Tam Nghiên hoàn toàn vì lòng tốt, giơ tay cởi cúc giúp anh ta.
Sau khi áo sơ mi được kéo ra, khuôn ngực rắn chắc và cơ bụng tám múi hoàn mỹ lộ ra.
Hoắc Tam Nghiên nhìn dáng người quá tuyệt của Diệp Tầm mà không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, nếu như cô không làm gì đó, chẳng phải có lỗi với mình sao?
...
Bên kia, Hứa Hi Ngôn trở lại căn hộ 102, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo đã rời khỏi phòng ăn, lúc này đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
"Ở nhà chú có một bạn nhỏ lớn hơn cháu hai tuổi, Anh Đào có muốn chơi với anh ấy không?"