Cô bé nhào vào trong lòng Hoắc Vân Thâm, anh ôm chặt con. Đây không phải là lần đầu tiên ôm cô bé, nhưng đây là lần đầu tiên anh có cảm giác ôm Anh Bảo giống như nắm giữ cả thế giới vậy.
Trong lòng vô cùng xúc động.
Anh có con gái!
Anh cũng có con gái rồi!
Con gái của anh đã bốn tuổi, đúng trời xanh thương xót...
Sau khi thân thiết với Anh Bảo một lúc, Hứa Hi Ngôn nhắc nhở: "Cục cưng à, ngày mai con còn phải đi tới nhà của ba nên buổi tối phải đi ngủ sớm. Đi thôi, bây giờ đi tắm nào."
Trong lòng Hứa Hi Ngôn thầm nghĩ, phải dỗ cho con bé ngủ trước, dọn phòng bếp với nhà ăn xong mới có thể có cơ hội ở cùng với Hoắc Vân Thâm.
"Được rồi được rồi! Con muốn ôm papi một cái đã."
Cô bé làm ổ trong lòng Hoắc Vân Thâm, giống như con gấu túi ôm cây, treo người ở trên cổ của anh.
"Được, papi đưa con đi tắm."
Hoắc Vân Thâm chuyển động xe lăn, đi về phía phòng tắm.
Cô bé vào phòng tắm, Hứa Hi Ngôn đứng ở cửa nói: "Được rồi, anh Hoắc, hay là anh về trước đi? Em còn tắm cho con và dỗ con ngủ, còn phải dọn phòng bếp nữa."
"Được, không vội, chờ em tắm cho con xong, anh muốn kể chuyện cho con."
Cuối cùng cũng nhận con gái, Hoắc Vân Thâm làm sao có thể bỏ đi được chứ?
Thật ra, anh muốn ở với hai người, một giây cũng không muốn rời xa.
Hoắc Vân Thâm đợi ở cửa phòng tắm không hề động đậy, cũng không có ý rời đi.
"Được rồi, vậy em tắm cho con trước đã."
Trong phòng tắm, Hứa Hi Ngôn mở cho Anh Bảo một chậu tắm đầy nước, bên trong còn bỏ thêm xà phòng tắm.
Cô bé ngồi ở trong một đống bọt xà bông và chơi với chúng rất vui vẻ.
Ngoài cửa, Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng cười của Anh Bảo, nghe cô bé vui vẻ hát ca, khóe miệng không khỏi cong lên.
Một lát sau, anh mới di chuyển xe lăn tới phòng bếp, giúp Hứa Hi Ngôn dọn sạch phòng bếp trước, sau đó về căn hộ 101 tìm một quyển truyện, chuẩn bị kể chuyện cho con gái nghe.
Cô bé tắm xong thì nằm trên giường, Hoắc Vân Thâm ở bên cạnh và bắt đầu kể chuyện.
Hứa Hi Ngôn thu dọn xong mới quay về phòng ngủ, phát hiện Anh Bảo đã ngủ thiếp đi, Hoắc Vân Thâm đang khẽ đắp chăn cho cô bé.
Phát hiện cô tới, Hoắc Vân Thâm xoay người vẫy tay với cô: "Cảnh Hi, em qua đây."
Hứa Hi Ngôn đi tới, không kịp đề phòng đã bị anh kéo tay.
Hứa Hi Ngôn thầm kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo nhào tới trên ngực anh.
Trái tim nhỏ đập thình thịch như muốn lao ra ngoài, nam thần bỗng nhiên chủ động làm cô không kịp trở tay.
Hoắc Vân Thâm, anh anh...
Cô vẫn luôn cảm thấy anh là người đàn ông dịu dàng, sao bây giờ bỗng nhiên có cảm giác như thay đổi hoàn toàn vậy?
Người đàn ông dùng hành động thực tế chứng minh tính cách của anh: Bụng dạ thâm hiểm, ngang ngược, hung bạo mạnh mẽ giống như chó sói.
Bàn tay anh giữ chặt lấy gáy của cô, tay kia xoa nhẹ sau lưng cô, giữ chặt cô ở trước ngực rồi hôn triền miên.
Từ sau lần trước, bắt đầu từ giây phút cô cứu anh khi anh bị dồn vào đường cùng, chủ động hôn anh, anh đã không có cách nào kìm nén được tình cảm mãnh liệt trong lòng mình nữa.
Anh suy nghĩ kỹ mấy ngày, muốn hôn cô, thoải mái hôn cho tới khi thỏa mãn, để hóa giải nỗi tương tư trong lòng.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội tới.
Nụ hôn của anh ngang ngược mà không mất đi sự dịu dàng.
Tất cả lòng cảm kích của anh đều dồn nén trong một nụ hôn sâu này, nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn chân thành lại động lòng.
Hứa Hi Ngôn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nhắc tới cũng lạ, vì sao càng hôn càng cảm thấy hương vị ngọt ngào như vậy?
Toàn thân từ đầu đến chân, mỗi một tế bào đều tràn ngập mùi ngọt ngào, ngọt tới tận tim.