Gần chín giờ tối, âm nhạc trở nên sôi động và cuồng nhiệt hơn, MC lên đài tuyên bố tiếp theo sẽ bắt đầu cuộc thi đấu khiêu vũ ngẫu hứng, người thắng cuộc sẽ có mười ngàn đô la tiền thưởng.
Mười ngàn đô la đấy. Trong lòng Hứa Hi Ngôn thầm suy nghĩ, nếu có thể vừa tỏ tình, vừa giành được tiền thưởng thắng cuộc, vậy chẳng phải là một công đôi việc à?
Được, cơ hội tốt như vậy, cô không thể bỏ qua.
Trận thi bắt đầu, Hứa Hi Ngôn cùng Hoắc Vân Thâm ngồi yên trong góc, nhìn người khác khiêu vũ ở trên sân khấu.
Tối nay, có lẽ quán bar không có vũ công chuyên nghiệp, người tự nguyện lên sân khấu khiêu vũ đều là một vài người thường hay ra vào các vũ trường.
Những động tác khiêu vũ đều không khác nhau lắm, cũng không có mấy người thật sự xuất sắc để có thể thu hút tất cả mọi người ở đó.
Sau khi uống nửa cốc bia lót bụng, vô số tế bào hiếu động bẩm sinh trong cơ thể Hứa Hi Ngôn bắt đầu rục rịch, cô vốn là người có năng khiếu ca múa, luôn có sẵn tiết tấu trong người nên chỉ cần có âm nhạc, có bầu không khí thì sẽ không kiềm chế được bản thân.
"Anh Hoắc, chúng ta đi khiêu vũ đi!"
Vì uống rượu nên trên gương mặt Hứa Hi Ngôn ửng hồng đầy quyến rũ, chiếc mặt nạ làm tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh giống như ngàn sao sáng ngời đang tinh nghịch nhảy nhót của cô.
"Tôi à?" Hoắc Vân Thâm thật sự cảm thấy Hứa Hi Ngôn có lẽ đã uống say rồi, nếu không, làm sao có thể kéo anh khiêu vũ được?
Anh ngồi xe lăn làm sao có thể khiêu vũ chứ?
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhảy đi!"
Trông Hứa Hi Ngôn không giống như nói đùa, cô đã đứng lên và đi tới đẩy xe lăn.
"Cảnh Hi..."
Hoắc Vân Thâm kinh ngạc quan sát xung quanh một hồi, cảm thấy hơi xấu hổ và muốn gọi cô lại.
Anh thật sự xuất hiện ở trước mắt bao nhiêu người với bộ dạng như vậy.
Có thể tưởng tượng được, chỉ cần anh vừa lên sân khấu sẽ có bao nhiêu ánh mắt khác thường tập trung trên người anh.
Khó tránh khỏi bị người khác trách móc, châm chọc và khiêu khích, chế giễu, những lời nói tệ hại sẽ giống như những cái gai nhọn đâm về phía anh.
"Cứ tin tưởng ở tôi, chúng ta chắc chắn có thể giành được mười ngàn đô la!"
Hứa Hi Ngôn cúi đầu ghé vào tai anh và lặng lẽ nói một câu, sau đó đẩy anh đi đăng ký.
Cô ấy muốn khiêu vũ vì mười ngàn đô la sao?
Nếu như vì tiền, tôi có thể cho em mà. Em muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Hoắc Vân Thâm thầm sốt ruột, nhưng không kịp nói gì nữa.
Xe lăn đã dừng lại ở trung tâm của sân khấu, ánh đèn sáng chói chiếu vào trên người anh và Hứa Hi Ngôn.
Ngay lập tức, bọn họ trở thành tiêu điểm chú ý. Quả nhiên giống như Hoắc Vân Thâm dự đoán, không ít người đều dừng nhảy, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.
Hai người vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của phần lớn mọi người.
Tiếng nhạc vui vẻ và sôi động vang lên, Hứa Hi Ngôn mỉm cười nhìn chăm chú vào anh, tay nhấc tà váy và bắt đầu đong đưa theo tiếng nhạc.
Ngay sau đó, cô bắt đầu nhảy điệu Rum-ba đầy cuồng nhiệt và tùy hứng của Tây Ban Nha.
Chiếc váy liền kiểu Bohemia đặc biệt thích hợp để nhảy điệu nhảy này, cô vung làn váy lên giống như cánh bướm đang tung bay.
Cô vòng quanh Hoắc Vân Thâm và xe lăn, vòng eo mềm mại lắc lư, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào Hoắc Vân Thâm, trong mắt chỉ có một mình anh.
Bước nhảy của Hứa Hi Ngôn rất đẹp, cô không cần Hoắc Vân Thâm làm ra nhiều động tác quá khó, cô chỉ cần anh ở bên cạnh cô, làm trung tâm và chỗ dựa cho cô, cô có thể dễ dàng xoay quanh anh và nhảy điệu nhảy của mình.
Hoắc Vân Thâm đã hiểu, điệu nhảy của Hứa Hi Ngôn chỉ cần lấy anh làm điểm tựa là được, cho nên anh thử bình tĩnh lại, dựa theo tiết tấu của cô mà chuyển động xe lăn tiến lui phối hợp với cô.
Bởi vì Hoắc Vân Thâm ngồi ở xe lăn, cho nên điệu nhảy của hai người có vẻ đặc biệt hơn những người khác, tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn bọn họ khiêu vũ.