Cô định đeo vòng tay đặc biệt lên tay, nhưng loay hoay một hồi vẫn không đeo được, Hoắc Vân Thâm bèn xung phong nhận việc: "Tôi đeo giúp em."
"Được." Hoắc Vân Thâm gật đầu.
Cô đưa vòng tay và cổ tay cho anh.
Hoắc Vân Thâm cầm vòng tay, đeo lên cổ tay trắng mịn của cô, kích cỡ nhỏ bé vừa xinh.
Hứa Hi Ngôn lắc lắc cổ tay mình, mắt cười thành hình trăng khuyết: "Không ngờ lại đẹp như vậy! Thật sự rất đặc biệt! Tôi rất thích! Cảm ơn anh nhé, anh Hoắc."
Nhận được món quà của nam thần, Hứa Hi Ngôn rất vui mừng, yêu thích bảo bối không rời tay. Sau này, cô muốn mỗi ngày đều đeo nó trên tay.
Rời khỏi xưởng gốm sứ, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Ở một cửa hàng quần áo, Hứa Hi Ngôn mặc thử một chiếc váy vừa dài vừa rộng theo phong cách Bohemia đặc biệt.
"Anh Hoắc, tôi mặc bộ này thế nào?"
Khi Hứa Hi Ngôn nhấc làn váy và xuất hiện ở trước mặt anh, còn thuận tiện kết hợp với một chiếc mũ.
"Đẹp đấy."
Hoắc Vân Thâm thoáng kinh ngạc.
"Vậy tôi có nên mua nó không nhỉ?"
Hứa Hi Ngôn đang suy nghĩ xem chiếc váy này có phải hơi nổi bật quá không, liệu có đáng để mình mua không, còn nữa, sau khi về Bái Kinh liệu có thể thích hợp mặc trong những dịp nào, liệu mặc rồi ra ngoài có khiến người ta thấy quá phô trương không.
"Em mặc đi, tôi đã mua rồi."
Hoắc Vân Thâm không biết tâm tư của phụ nữ, không biết trước khi các cô quyết định việc gì đều có rất nhiều yếu tố cần suy nghĩ tới.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô mặc rất đẹp, mặc cái gì cũng cực kỳ có khí chất. Nếu cô thích thì anh sẽ mua cho cô, dù sao anh cũng mang theo đủ tiền, cô muốn mua cả con đường này cũng được.
"Anh trả tiền giúp tôi rồi à? Không được, tôi không thể lấy cái váy này được."
Hứa Hi Ngôn không ngờ hành động của anh lại nhanh như vậy, cô muốn mua đồ nhưng không muốn dùng tiền của anh để trả.
Cô xoay người muốn tìm chủ cửa hàng để trả chiếc váy nhưng bị Hoắc Vân Thâm gọi lại: "Cảnh Hi, nếu như ngay cả một váy mà em cũng tính toán với tôi, vậy tôi đành phải trả tiền công em quay MV vậy."
Được tham gia diễn MV, Hứa Hi Ngôn đã cảm thấy mình đã vô cùng may mắn rồi, đây là cô tự nguyện giúp đỡ miễn phí.
Bây giờ nghe Hoắc Vân Thâm nói vậy, cô đành phải đồng ý: "Được rồi được rồi, tôi nhận cái váy, cảm ơn ông chủ lớn nhé!"
Hai người nhìn nhau cười, Hứa Hi Ngôn không cởi váy ra mà trực tiếp mặc, sau đó đẩy Hoắc Vân Thâm ra cửa.
Chập tối, hai người ăn tối ở một nhà hàng có khung cảnh rất đẹp. Sau đó, Hoắc Vân Thâm hỏi cô: "Bây giờ chúng ta đi về sao?"
Hứa Hi Ngôn nhìn điện thoại xem giờ và mỉm cười nói: "Bây giờ còn sớm, chúng ta đi quán bar Vikio chơi một lát đi?"
Sáng sớm cô đã nghe nói tối nay quán bar Vikio tổ chức vũ hội hóa trang, Hứa Hi Ngôn cho rằng đây là một cơ hội không tệ để tỏ tình. Đến lúc đó, trong vũ hội hóa trang, cô có thể tìm cơ hội tỏ tình với nam thần.
Cô đã nghĩ xong kế hoạch, một nụ hôn đính ước, hẳn không tệ chứ?
"Được."
Hoắc Vân Thâm biết quán bar Vikio, chỉ cần từng là người đã tới nước E đều biết đó là một trong những nơi đặc sắc nhất không thể bỏ qua của trấn nhỏ Likee.
Màn đêm buông xuống, quán bar Vikio càng lúc càng đông khách, rất nhiều người đều nghe tiếng mà đến.
Khi Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đến nơi này, trong quán bar có ca sĩ đang hát bài hát kinh điển "Kissing a fool" của Michael Buble, bầu không khí trang nhã khiến người ta có thể dễ dàng thả lỏng tâm hồn.
Bởi vì tổ chức vũ hội hóa trang nên mỗi người khách tới quán bar đều được nhận một chiếc mặt nạ miễn phí, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đều đeo mặt nạ lên.