Lúc về tới nhà họ Lưu, Lưu Chính Khải đang vắt chéo chân ngồi hút thuốc trên sô pha, Tần Minh Nguyệt lao thẳng tới, nửa quỳ trên đất, sốt ruột hỏi: “Chính Khải, anh mau nói cho em biết, anh để con ở đâu hả? Em tìm hết xung quanh bệnh viện rồi, không tìm thấy con đâu cả.”
Lưu Chính Khải hủ một hơi thuốc dài, chậm rãi nhả khói ra, anh ta nhìn Tần Minh Nguyệt qua làn khói thuốc không hề che giấu sự chán ghét.
“Chính Khải, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc thì con ở đâu hả? Con còn rất nhỏ, anh tức giận gì xin trút vào em đây này, đừng làm khổ con, anh làm vậy sẽ hại chết con đấy.”
Đã hai ngày rồi, không nói đến chuyện đứa bé có gặp nguy hiểm không, một đứa bé mới sinh không ăn không uống hai ngày có thể sẽ bị chết đói.
So với lần trước tức giận, lần này, hình như tâm trạng Lưu Chính Khải không tệ, thấy Tần Minh Nguyệt cũng không đánh đập, cũng chẳng mỉa mai châm chọc, chỉ thảnh thơi hút thuốc, nếu không phải ánh mắt anh ta nhìn Tần Minh Nguyệt đầy chán ghét thì còn tưởng anh ta đang tán thưởng cô ấy,
“Chết? Chết thì đúng ý tôi còn gì? Chỉ là một đứa con hoang, tôi phải quan tâm nó sống hay chết à? Chết càng tốt, nhà họ Lưu đỡ mất mặt.”
Mỗi một câu của Lưu Chính Khải đều đâm thẳng vào tim Tần Minh Nguyệt, sắc mặt cô trắng bệch, miệng há ra ngậm vào, nói không nên lời, muốn nói lại thôi, Lưu Chính Khải cong môi cười, không biết là trào phúng hay khó chịu.
“Tần Minh Nguyệt, mấy năm nay nhà họ Lưu tôi đối xử với cô không tệ, nhất là mẹ tôi, đối xử với cô còn tốt hơn cả con trai ruột là tôi, không ngờ trông cô thành thật vậy lại làm ra chuyện ngoại tình này, cô không thấy xấu hổ với mẹ tôi sao? Sau này chết rồi xuống dưới đó gặp mẹ tôi, cô còn có mặt mũi nhìn bà ấy sao?”
Tần Minh Nguyệt thấy nhắc tới mẹ chồng, trong mắt thoáng do dự, nhưng lại lập tức kiên định, đứa bé này chỉ có thể họ Lưu, cũng chỉ có thể là họ Lưu.
“Chính Khải, em không, thật sự không có, anh phải tin em, con trai thật sự là con cháu họ Lưu, anh mau nói cho em biết, anh để con ở đâu, em phải nhanh chóng tìm con về.”
“Không có? Tần Minh Nguyệt, người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi thấy cô có thấy quan tài rồi cũng chẳng rơi nước mắt đâu, cô liên tục phủ nhận như vậy là muốn tôi nhắc đi nhắc lại cho cô nghe ông đây vô sinh hả?” Lưu Chính Khải nói đến vô sinh, gân xanh trên cổ nổi hết lên, tâm trạng mới tốt chút đã vô cùng âm trầm.
“Hay là, thật ra cô vẫn muốn nhìn trò cười của tôi? Tần Minh Nguyệt, ông đây đúng là quá coi thường cô rồi, cô nhìn bộ dạng cô xem, dáng người không có, ngoại hình cũng không, như một bà thím già, thằng mù nào nhìn lọt cô vậy? Nếu không phải mẹ tôi lấy cái chết uy hiếp, không cho tôi ly hôn thì ông đã tống cô ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
“Em không có, em không phải cười anh đâu, Chính Khải…” Tuy đã biết trái tim Lưu Chính Khải không đặt trên người mình, nhưng thật sự nghe anh ta nói nếu không phải mẹ chồng lấy cái chết ra dọa thì anh ta đã muốn ly hôn với cô từ lâu rồi, Tần Minh Nguyệt vẫn vô cùng đau lòng, đây chính là người chồng mà cô xem như vua chúa, chung chăn chung gối mấy năm nay, dốc lòng dốc sức vì anh ta, nhưng trái tim chồng cô đã không ở chỗ cô từ lâu rồi.
Tần Minh Nguyệt biết, nhưng vẫn giả vờ không biết, vì mẹ chồng, vì tình yêu hèn mọn của mình, cô lừa mình dối người suốt mấy năm nay.
Nhưng hôm nay…
Cuối cùng cũng không lừa nổi nữa rồi….
“A, cô không, cô có hay không chính cô biết rõ, Tần Minh Nguyệt, ông đây nói cho cô hay, cô biết điều thì cút nhanh cho tôi, giờ ông đây nhìn thấy cô là thấy bẩn mắt.”
“Ui, đây không phải là bà già trơ trẽn kia sao? Còn có mặt mũi tới tìm Chính Khải cơ à? Cho là Chính Khải nhà chúng ta dễ lừa vậy hả? Rớt hai giọt nước mắt thì anh ấy sẽ mềm lòng cho cô về à? Tôi nói cho cô hay, cửa cũng không có đâu, là đàn ông thì đều không chấp nhận được việc làm của cô, mau ký tên rồi biến đi.”
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm đậm, đi giày cao gót vào nhà, bộ dạng chanh chua đanh đá, vừa nói vừa đáp thứ trên tay vào mặt Tần Minh Nguyệt, thứ kia rớt khỏi mặt Tần Minh Nguyệt rơi thẳng xuống đất.
Tần Minh Nguyệt đi đau, ngẩng đầu lên, đây không phải bồ nhí của Lưu Chính Khải sao, vẫn bảo bồ nhí lên ngôi, vợ cả bị bỏ, quả nhiên không sai, nhìn bộ dạng ra vẻ chủ nhà của cô ta và vẻ mặt tươi cười của Lưu Chính Khải khi nhìn thấy cô ả, cô đã bao lâu rồi không thấy anh ta cười như vậy. Cô nghĩ, nếu không có chuyện của con trai, liệu cô còn ở trong ngôi nhà này được bao lâu?
Từ ngày mẹ chồng mất, Tần Minh Nguyệt đã đoán trước được ngày này, nhưng cô không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
Cô thành thật cầm lấy tờ giấy trên đất, quả nhiên đập vào mắt là năm chữ “đơn thỏa thuận ly hôn” to đùng, tuy đã đoán được, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn thấy chói mắt và đau lòng.
“Chính Khải…”
“Chính Khải là để cho cô gọi hả? Đồ đê tiện, đây là ý của Chính Khải, cô cho rằng Chính Khải sẽ để loại đàn bà lẳng lơ, ong bướm như cô ở nhà sao? Đừng làm bẩn nhà họ Lưu, may ký rồi cút đi.”
Người đàn bà này trang điểm tỉ mỉ, nhưng lại ăn nói chua ngoa khó nghe, hết lẳng lơ ong bướm lại đê tiện khiếm trái tim Tần Minh Nguyệt rỉ máu, nhất là trong mắt Lưu Chính Khải chỉ có cô ta, cho dù cô ta đã sỉ nhục người vợ kết tóc của mình thì vẫn nhìn cô ta cười, không hề bênh vực hay phản bác một câu nào.
Chuyện đã sớm đoán được, nhưng nó bày thẳng ra trước mắt vẫn khiến Tần Minh Nguyệt khó chấp nhận, cô đột nhiên chóng mặt, suýt ngất đi.
Nhưng người đàn bà kia nhanh chóng chạy tới, nhéo hông cô: “Con mụ trơ trẽn này, định giả vờ ngất xỉu để Chính Khải đồng tình cô hả? Còn dám ngoại tình, nghĩ là Chính Khải yêu cô thế nào mà phải nhẫn nhịn cả chuyện cô ngoại tình hả?”
Tần Minh Nguyệt bị cô ta véo đau, đầu óc cũng tỉnh táo lại, tuy đau đớn bên hông khiến cô khó chịu, nhưng vẫn cứ cảm ơn người đàn bà này đã nhéo cô một cái, cô biết nặng nhẹ, biết Lưu Chính Khải là loại người thế nào. Cuộc hôn nhân này đã không thể cứu vãn, nhưng cô vẫn muốn tìm con trai mình.
“Chính Khải, tôi có thể ký đơn, có thể tay trắng rời nhà, sau này không bước vào cửa nhà họ Lưu nửa bước, nhưng tôi xin anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh ném con trai tôi ở đâu vậy?”