Không cần Lưu Chính Khải đánh đập, chỉ một câu này đã khiến Tần Minh Nguyệt đang túm chặt ống quần anh ta bất ngờ buông thõng tay, khoảnh khắc đấy, Tần Minh Nguyệt nghĩ, trời sập cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lưu Chính Khải thấy Tần Minh Nguyệt tuyệt vọng như vậy, trong lòng rất thoải mái, nhìn cô đầy khinh miệt rồi quay người về phòng.
Lúc cửa phòng đóng lại, giọng nói cay nghiệt của anh ta vọng ra: “Mau cút đi, đừng làm bẩn nhà ông.”
Cho dù Lưu Chính Khải nói khó nghe, cay đắng thế nào thì Tần Minh Nguyệt vẫn tai ngơ mắt điếc, trong đầu cô chỉ còn có con trai mình, đứa con trai cô khó khăn lắm mới sinh được bị Lưu Chính Khải vứt?
Sao lại như vậy?
Đây là con cháu duy nhất là họ Lưu, sao anh ta nói vứt là vứt chứ?
Con trai mất rồi, Tần Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, ngay lúc đấy, cô thậm chí tuyệt vọng tới mức muốn chết, có lẽ lên thiên đường sẽ gặp đứa con trai cô chưa kịp thấy kia.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lướt qua, Tần Minh Nguyệt phảng phất nghe thấy những lời dặn dò của người mẹ chồng khổ cực trước lúc chết , phảng phất nghe thấy tiếng trẻ đang nỉ non khóc.
Không, cô không thể sa ngã như vậy, chẳng phải Lưu Chính Khải nói vứt con ở bệnh viện sao? Không chừng con trai còn đang chờ cô ở cổng bệnh viện đấy.
Tần Minh Nguyệt nghĩ vậy, cảm thấy thân thể lại tràn đầy sức mạnh, lết thân mình suy nhược chạy ra khỏi phòng. Cô không ngờ, lúc mình chạy đi, Lưu Chính Khải đang nhìn cô qua khe cửa, khóe miệng cười âm hiểm.
Tần Minh Nguyệt lê thân thể mệt mỏi tìm mọi góc bệnh viện, thậm chí tìm cả trong thùng rác nhưng không hề thấy chút dấu vết nào của con trai mình, ánh mắt người đi đường nhìn cô như đang nhìn một người điên, nhưng cô không hề phát hiện, chỉ chăm chăm tìm con trai.
Tần Minh Nguyệt không tìm thấy con trai, nhìn sang dòng người đi lại trên đường, cô thấy ai cũng kéo lại, nôn nóng hỏi: “Có thấy con trai tôi không?”
“Có thấy con trai tôi đâu không?”
Không biết cô đã hỏi bao nhiêu người câu này, nhưng người nào cũng vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không biết, có người còn xem cô là kẻ điên, vội vàng lùi ra sau, sợ cô sẽ làm gì tổn thương người khác.
Tần Minh Nguyệt tìm rất lâu, thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng, lúc túm lấy một cô gái trẻ hỏi có thấy con trai cô đâu không, không chờ cô gái trả lời, hai mắt đã tối sầm, đột nhiên đã ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Tần Minh Nguyệt đã quay lại phòng bệnh, sau đó cô lại nghĩ tới con trai mình, đang muốn ngồi dậy thì ý tá đi vào.
“Cô Tần tỉnh rồi.”
Sắc mặt y tá rất xấu, nhưng Tần Minh Nguyệt chỉ nghĩ tìm con trai, không hề để ý tới, cô cuống quýt gật đầu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nhưng mới đi một bước đã bị y tá ngăn lại.
“Cô Tần chờ chút.”
Tần Minh Nguyệt không hiểu tại sao, sốt ruột nhìn y tá: “Cô y tá có chuyện gì sao? Phiền cô tránh đường, tôi phải đi tìm con trai tôi.”
Y tá nghe Tần Minh Nguyệt nói vậy, sắc mặt tối hẳn: “Cô Tần, phiền cô thanh toán tiền viện phí rồi tiếp tục tìm con trai, tiền viện phí của cô không đủ.”
“Nộp phí? Không đủ?”
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, cô mới sinh xong đã bị Lưu Chính Khải náo loạn, sau đó lại không thấy con trai, Tần Minh Nguyệt không có thời gian nghĩ tới viện phí.
“Đúng vậy, tiền tạm ứng cô Tần nộp trước khi sinh đã hết, bây giờ đang nợ phí, chồng cô đã nói sẽ không nộp viện phí cho cô, cô phải tự mình trả viện phí.”
Y tá nói tới Lưu Chính Khải, lại nghĩ tới lời Lưu Chính Khải nói trước khi đi, ánh mắt lập tức đầy khinh bỉ. Một người phụ nữ đã ngoại tình còn dám sinh con bắt chồng mình nuôi, đúng là to gan, trông thật thà chân chất, không ngờ lại là loại người này.
“Chuyện này…”
Tần Minh Nguyệt sờ túi tiền theo bản năng, nhưng cô đang mặc đồng phục bệnh nhân, mặc từ trước lúc sinh, đừng nói là tiền, ngay cả ví cũng không có, hai tay trống trơn, cô nộp viện phí kiểu gì.
Tần Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện Lưu Chính Khải lại nhẫn tâm như vậy, tiền sinh con cũng không muốn đưa, vô cùng đau lòng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới con trai mình, Lưu Chính Khải còn có thể lạnh bạc với người vợ chung chăn chung gối với anh ta nhiều năm như vậy, không biết đối với đứa con trai không ruột thịt sẽ làm tới mức độ nào.
Tần Minh Nguyệt nghĩ tới đây, bất chấp cái gì là viện phí, theo bản năng muốn chạy ra ngoài.
Y tá nhanh tay giữ chặt lấy cô: “Hừ, cô nợ tiền viện phí mà còn muốn chạy à? Cô coi bệnh viện chúng tôi là chỗ từ thiện hả?”
Tần Minh Nguyệt đối mặt với tình cảnh này, hơi sốt ruột, còn có chút xấu hổ, cô thật sự không nghĩ trốn viện phí, nhưng cô lấy đâu ra tiền bây giờ, ngay cả chứng minh thư hay thẻ ngân hàng gì đó đều ở chỗ Lưu Chính Khải, bây giờ cô khó mà đi được.
“Xin lỗi cô y tá, tạm thời tôi chưa có tiền để trả, tôi còn vội tìm con tôi, tôi tìm con tôi về rời trả viện phí được không?”
Y tá nghe vậy thì hừ lạnh: “Hừ, chờ cô tìm được con trai cô còn về đây chắc? Với lại, còn chẳng biết cô tìm được con trai cô hay không đâu.”
“Tại sao tôi không thể tìm được con trai tôi chứ, ý tá, cô biết chuyện gì đúng không? Cô biết con tôi ở đâu đúng không? Tôi xin cô, xin cô nói cho tôi biết con trai tôi ở đâu, tôi nhất định sẽ báo đáp cô.”
Tần Minh Nguyệt nói xong muốn quỳ xin cô y tá này, hai người ồn ào như vậy khiến mọi người để ý, nhiều người chạy tới hóng hớt, sắc mặt y tá lập tức thay đổi, nếu để người khác thấy người đàn bà này quỳ trước mặt cô ta, không biết sẽ truyền thành cái dạng gì, công việc này của cô ta khó mà giữ nổi.
Một người phải quỳ, một người nhất định không cho quỳ, hai người giằng co khiến càng nhiều người tới xem, rốt cuộc khiến bệnh viện chú ý, lúc giám đốc bệnh viện đi tới, sắc mặt tối sầm, y tá thấy vậy sợ trắng mặt, muốn giải thích lại không biết giải thích thế nào.
Cuối cùng, giám đốc bệnh viện biết chuyện, làm thủ tục xuất viện cho Tần Minh Nguyệt luôn, tỏ vẻ ông ta sẽ ứng tiền viện phí mà Tần Minh Nguyệt thiếu cho cô, mong Tần Minh Nguyệt giữ gìn sức khỏe.
Đây đã là kết quả tốt nhất, Tần Minh Nguyệt đã bất chấp, rối rít cảm ơn, làm thủ tục xuất viện xong thì chạy vội về nhà họ Lưu.
Tần Minh Nguyệt một lòng nghĩ quay về tìm Lưu Chính Khải, hỏi anh ta vứt con ở đâu rồi đi tìm con, tìm về người nối dõi duy nhất nhà họ Lưu, nhưng cô hoàn toàn không biết, nhà họ Lưu còn có chuyện đả kích hơn đang chờ cô.