Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 39: Nhị lang thần quái dị.

Trước Sau

break
Người kéo theo Hứa Tiên vẫn chạy rồi chạy, cuối cùng ngừng lại ở một gian miếu thờ, thở dốc. Hứa Tiên lúc này mới có thể thấy rõ ràng người trước mắt.

Người kéo tay nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, châm mày lá liễu, đôi mắt to đẹp trong veo như nước, bởi vì chạy lâu nên gương mặt hồng hồng.

“Ngươi không sao chớ?” Đôi môi anh đào của thiếu nữ khẽ mở, giọng nói như trân châu rơi xuống khay ngọc, vô cùng dễ nghe.

“Ta, ta không sao. Cám ơn cô nương đã cứu ta.” Hứa Tiên nhìn có chút ngây người. Thiếu nữ này thật là xinh đẹp.

“Không cần cám ơn, không cần cám ơn.” Thiếu nữ buông tay Hứa Tiên ra, lắc đầu.

“Ta tên là Hứa Tiên, ân nhân tên gì?” Hứa Tiên nhìn thiếu nữ trước mắt hỏi.

“Dương Thiền, ta tên là Dương Thiền.” Thiếu nữ nhếch môi cười lên, “Làm sao ngươi lại bị người bắt thế? Ta nói cho ngươi nha nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ xấu xa đó! Không có một người nào tốt đâu!” Thiếu nữ tên Dương Thiền mới vừa rồi vẻ mặt còn ôn nhu, nhưng vừa nói đến vế sau, sắc mặt liền chuyển thành phẫn hận. Vẻ mặt trước sau rất có thể so sánh với việc biến đổi sắc mặt trong hí kịch.

“A?” Hứa Tiên có chút xuất thần. Tốc độ thay đổi sắc mặt của thiếu nữ này cũng quá nhanh đi?

“Pháp lực của ngươi đều bị cấm chế rồi, ta giúp ngươi giải khai.” Dương Thiền vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên giữa lông mày Hứa Tiên, Hứa Tiên chợt cảm thấy một cỗ nhiệt lưu phóng mạnh về tứ chi bách hải, ngưng thần lần nữa, pháp lực liền có thể sử dụng rồi.

“Cám ơn, ngươi thật lợi hại nha.” Hứa Tiên không chút keo kiệt khen ngợi. Nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, thiếu nữ trước mắt này hình như rất lợi hại a. Nàng là ai vậy? Tại sao lại cứu mình đây?

“Không cần cám ơn nữa. Muốn báo đáp thì ngươi hãy theo ta đi chơi đi. Ta đang rất nhàm chán, một mình không biết phải làm cái gì đây này.” Dương Thiền bĩu môi oán trách.

Hứa Tiên chớp mắt, chợt hoàn hồn, cảm thấy cái tên Dương Thiền này có chút quen thuộc. Đã từng nghe được ở đâu nhỉ?

“Hứa Tiên, ngươi đang phát ngốc cái gì thế? Cùng ta đi chơi đi mà.” Dương Thiền lắc lắc đung đưa cánh tay Hứa Tiên, mong đợi nhìn nàng.

“À, được rồi.” Hứa Tiên gật đầu, nghi hoặc nói, “Dương cô nương, ngươi. . . . . .”

“Gọi ta Dương Thiền đi. Hứa Tiên, mùi hương trên người ngươi thật dễ chịu, ta thích ngươi.” Dương Thiền dứt lời còn phồng lỗ mũi ra hít hít Hứa Tiên.

Hứa Tiên im lặng rồi, cái này gọi là hành động gì đây?

“Hứa Tiên, ta thật nhàm chán, chơi với ta đi mà. Đại ca cùng nhị ca cả ngày không biết bận rộn cái gì, cũng không thèm chơi với ta.” Dương Thiền tức giận nói.

Hứa Tiên làm thế nào cũng vẫn cảm thấy cái tên Dương Thiền này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ được đã nghe qua ở đâu. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy pho tượng chính giữa miếu thờ.

“Nhị Lang thần, Dương Tiễn!” Hứa Tiên thấp giọng hô lên một tiếng, trong lòng kinh ngạc vô cùng, cũng chợt hiểu ra cái tên Dương Thiền này tại sao quen thuộc như vậy. Dương Thiền chính là muội muội Nhị Lang thần a! Cũng chính là Tam Thánh Mẫu đó!

“A? Ngươi biết nhị ca ta sao?” Dương Thiền trợn to đôi mắt xinh đẹp nghi ngờ hỏi.

“Nhị Lang thần nha, anh tuấn tiêu sái, uy vũ thánh minh, rất cường đại đó!” Hứa Tiên đối với Nhị Lang thần vô cùng sùng bái, cho nên ca ngợi từ đáy lòng. (TNN: *mãnh liệt gật đầu* e cũng cực yêu nhị lang thần nhưng phải là nhị lang thần do Tiêu Ân Tuấn đóng cơ *hehe*)

“A?” Dương Thiền đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ rất cẩn thận suy ngẫm rồi mới nói, “Ngươi nói, hình như cũng có chút đa͙σ lý.”

“Làm sao chỉ là có chút đa͙σ lý thôi chứ? Nhị Lang thần nha, cường đại vô cùng, nổi danh lắm đó.” Hứa Tiên có chút kích động rồi, vốn nàng không tin Thần Phật, nhưng sau khi tới thế giới này nàng biết được Thần Phật đều tồn tại. Đối với các loại truyền thuyết về Nhị Lang thần, Hứa Tiên vô cùng mong chờ. (TNN: Tình địch trong trứng nước của Bạch ca ca hahaha)

Dương Thiền trừng mắt nhìn, nghi ngờ người Hứa Tiên nói có thật là nhị ca nàng không đây? Rất muốn hỏi ra những lời này, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhịn xuống.

Trong lúc Dương Thiền và Hứa Tiên không để ý, pho tượng giữa điện thờ bỗng trừng mắt lên nhìn.

“Hứa Tiên, đừng nói cái này nữa, chúng ta đi chơi đi.” Dương Thiền lắc lắc tay Hứa Tiên, thúc giục.

“Cái kia, Dương Thiền, ta muốn đi tìm tướng công của ta. Huynh ấy bây giờ khẳng định đang tìm ta khắp nơi, nhất định rất lo lắng cho ta.” Hứa Tiên nói.

“Tướng công? Ngươi lại có tướng công?” Giọng Dương Thiền trong nháy mắt cao vút, “Nam nhân trên đời này đều không phải là thứ tốt đâu.”

“Ai nói với ngươi như vậy?” Hứa Tiên có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc là người nào truyền bá cho Dương Thiền tư tưởng như vậy? “Vậy đại ca và nhị ca của ngươi thì sao, bọn họ cũng là nam nhân đó.”

“Nga, bọn họ à. . . . . .” Dương Thiền dừng lại, sau đó buồn rầu cau mày, một hồi lâu mới nói, “Ta không có nghĩ tới vấn đề này.”

Hứa Tiên chợt có một loại cảm giác u mê rồi.

“Là ai nói với ngươi nam nhân trên thế gian đều không phải là thứ tốt?” Hứa Tiên có chút vô lực hỏi.

“Không thể nói.” Dương Thiền lắc đầu, sau đó lại lôi kéo tay Hứa Tiên, “Đi, chúng ta đi chơi đi.”

“Không được. Ta phải tìm tướng công ta trước đã.” Hứa Tiên lắc đầu. Hiện tại ŧıểυ Bạch nhất định rất lo lắng cho nàng.

“Không cho đi, cùng ta đi chơi cơ.” Dương Thiền lôi kéo tay Hứa Tiên không buông.

“Dương Thiền, đừng nháo nữa, tướng công ta khẳng định đang nóng ruột tìm ta đó.” Hứa Tiên bất đắc dĩ nói, “Trước tìm được tướng công ta, báo bình an xong rồi ta cùng ngươi đi chơi có được không?”

Dương Thiền cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng do dự gật đầu, lại nói: “Tướng công của ngươi là ai? Ta bảo nhị ca giúp ngươi đi báo bình an, ngươi ở lại chơi với ta.”

Hứa Tiên khóe miệng co quắp đang muốn cự tuyệt, thì Dương Thiền cũng không chờ Hứa Tiên trả lời đã lôi kéo tay nàng, chạy đến trước mặt pho tượng, đập đập chân tượng, “Nhị ca, muội có việc tìm huynh, nhanh chút đi ra ngoài.”

Hứa Tiên ngẩn người, nhìn pho tượng có chút không biết làm sao.

Một hồi lâu pho tượng cũng không phản ứng gì, Dương Thiền nóng nảy, càng thêm dùng sức đập lên chân tượng.

Lúc lâu sau, một đa͙σ bạch quang chói mắt hiện lên, Hứa Tiên cùng Dương Thiền nhanh chóng nheo mắt lại. Chờ bạch quang biến mất, Hứa Tiên trước mặt xuất hiện một nam tử mặc chiến giáp màu bạc. Tay cầm trường kích, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt tinh sáng như sao trời. Môi mỏng khẽ nhếch. Bắt mắt nhất chính là con mắt thứ ba giữa hai lông mày dựng thẳng của hắn. Không giận mà uy. (TNN: oa mỹ nam của ta ~~~)

Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị Lang thần hoa lệ ngời ngời, trong nháy mắt đầu óc có chút thất thần.

“Nhị ca, huynh giúp Hứa Tiên đi báo bình an cho tướng công nàng đi. Muội bề bộn nhiều việc đi không được.” Dương Thiền tùy ý phất tay, sai sử Nhị Lang thần. Song trong lòng còn có chút nghi ngờ, tại sao hôm nay nhị ca đi ra cùng ngày thường có chút bất đồng vậy?

“Nga, ngươi chính là Hứa Tiên?” Giọng Nhị Lang thần vô cùng có từ tính, quay đầu nhìn Hứa Tiên hỏi.

“Dạ, dạ, chính là ta.” Hứa Tiên liên tục gật đầu không ngừng trả lời. Nàng cảm thấy mắt mình sắp biến thành sao rồi. Nhị Lang thần đó, chính là Nhị Lang thần đó! Nhị Lang thần sống sờ sờ ở trước mặt mình đó.

“Tướng công của ngươi là ai?” Nhị Lang thần tiếp tục dùng cái giọng mê chết người không đền mạng kia hỏi.

“ŧıểυ Bạch, Bạch Tố Trinh.” Hứa Tiên vừa nghe hỏi tướng công mình là ai lập tức định thần lại, có chút lo lắng nói, “Huynh ấy nhất định đang tìm ta. Chắc chắn là đang rất lo lắng cho ta. Ta có thể trở về không?”

“Ngươi ở lại cùng ŧıểυ muội đi. Ta đi một chút rồi quay về.” Ngoài dự liệu của Hứa Tiên, Nhị Lang thần chỉ nói một câu như vậy.

Hứa Tiên khẽ rên, nàng không ngờ Nhị Lang thần cũng phụng bồi Dương Thiền “động kinh” như vậy.

“Nhị ca, vậy huynh nhanh đi đi.” Dương Thiền vui mừng cong mày vội vàng thúc giục.

Nhị Lang thần lại không có lập tức đi, mà đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tiên. Vẻ mặt chợt biến thành muốn nói lại thôi, còn có “ngượng ngùng e lệ”. Ít nhất Hứa Tiên nhìn thấy chính là như vậy.

Bỗng nhiên, trong miếu thờ chìm vào yên lặng.

Hứa Tiên mờ mịt khó hiểu, có chút bất an.

Một hồi lâu, đang lúc Hứa Tiên cho là có chuyện gì đó không phải, thì Nhị Lang thần rốt cục chậm rãi mở miệng. Giọng nói trầm thấp: “Hứa Tiên, lúc trước ngươi nói là thật sao?”

“Cái gì?” Hứa Tiên không hiểu.

“Lúc trước, ngươi nói, anh tuấn tiêu sái, uy vũ thánh minh.” Nhị Lang thần chậm rãi nói.

Hứa Tiên ngạc nhiên, lời này của Nhị Lang thần là có ý gì? Còn có, hắn nói chuyện này giọng sao lại có chút là lạ?

“Đương nhiên là thật rồi.” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.

“Nha.” Nhị Lang thần mặt không chút thay đổi, rất bình tĩnh gật đầu, sau đó nói, “Ta đi giúp ngươi báo bình an, nhà ngươi ở đâu?”

Hứa Tiên nói địa chỉ nhà, lại vội vàng nói: “Cái kia, Nhị Lang thần, tướng công ta, hắn, ừm, không phải là người, là một con bạch xà. Nhưng rất tốt.” Hứa Tiên nói rõ ràng thân phận ŧıểυ Bạch, để tránh Nhị Lang thần đến lúc đó liền hàng yêu trừ ma sẽ rất thảm a.

“Ừ” Nhị Lang thần đơn giản một chữ, nhưng vẫn không có di chuyển bước chân.

Hứa Tiên không biết Nhị Lang thần rốt cuộc có ý gì, do dự một hồi lâu mới ŧıểυ tâm dực dực (cẩn thận từng tí) nói: “Nhị Lang thần, còn có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Nhị Lang thần lắc đầu.

Vậy ngươi cứ đứng bất động là có ý tứ gì a? Hứa Tiên trong lòng phát điên. Nhưng mặt ngoài cũng không dám phát tác.

Dương Thiền lay lay cánh tay Hứa Tiên: “Hứa Tiên, cùng ta đi chơi đi.”

Hứa Tiên bất động, nhìn Nhị Lang thần. Nhị Lang thần rốt cục ho một tiếng, Ngân kích (chính là tam thủ dao, vũ khí của Dương Tiễn đó) trên tay vung lên, thu vào, rồi xoay người, áo choàng màu bạc thoáng một cái, đi ra ngoài.

“Không hổ là Nhị Lang thần, thật có khí thế mà.” Hứa Tiên nhìn động tác Nhị Lang thần, nhỏ giọng nói thầm.

Nhị Lang thần bước chân hơi chậm lại, giơ tay lên nhẹ nhàng hất tóc trên trán, lúc này mới tiêu sái đi ra ngoài. (TNN: tác giả kia ~ ta hận bà >”< bà thế nhưng ngay cả nhị lang của ta cũng k tha *ta băm*)

Dương Thiền bĩu môi: “Nhị ca hôm nay thật quái dị.”

“Làm sao mà quái?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi.

“Không nói cái này nữa. Chúng ta đi chơi thôi.” Nói xong Dương Thiền liền lôi kéo Hứa Tiên chạy ra bên ngoài.

Không biết tại sao, trong lòng Hứa Tiên luôn có chút cảm giác bất an.

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc