Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 38: Con lừa ngốc chết tiệt!

Trước Sau

break
Bạch Tố Trinh xuất môn, trong lòng lo lắng an nguy của Hứa Tiên. ŧıểυ Thanh theo ở phía sau: “Đại ca, huynh trước bình tĩnh một chút. Hiện tại chúng ta đi đâu đi tìm người a? Không bằng tới hỏi Ngao Thanh đã, nàng dù sao cũng là người Long Tộc, có lẽ nàng sẽ có biện pháp tìm được Ngao Thương đấy.”

Bạch Tố Trinh cước bộ dừng lại, lại vội vàng xoay người, trở về phòng đi tìm Ngao Thanh.

“Ngao Thương?” Ngao Thanh vừa nghe tên, trên mặt liền hiện lên vẻ chán ghét, “Cái lão nam nhân kia, làm sao vậy?”

“Hắn bắt Hứa Tiên đi rồi.” Bạch Tố Trinh mặt trầm như nước.

“Cái gì? Hắn bắt sư phụ đi rồi?” ŧıểυ rết sợ hãi kêu lên.

“Ngao Thương cái tên bại hoại này.” Ngao Thanh nghiến răng, “Hắn lại xuất hiện nữa.”

“Có biện pháp nào tìm được hắn hay không?” Bạch Tố Trinh rất là gấp gáp.

“Có.” Ngao Thanh suy nghĩ một chút, vươn tay, trên tay trống không chợt xuất hiện một chuỗi vòng tay san hô (*). Ngao Thanh cau mày nhìn vòng tay, vẻ mặt chán ghét, “Vật này, là một trong những sinh lễ của Bắc Hải Long Vương. Phía trên có thần thức ấn ký của Ngao Thương. Là phụ Vương bắt ta phải mang theo .”

ŧıểυ rết nghe vậy, ở bên cạnh quấn quýt vặn vẹo người, ai oán nhìn vòng san hô trên tay Ngao Thanh.

“Này, cho người, nhanh chút tìm được sư phụ. Cái đồ của Ngao Thương này cũng không phải là đồ tốt đâu.” Ngao Thanh trực tiếp đem vòng san hô đưa cho Bạch Tố Trinh, vẻ mặt giống như ném bỏ đồ vật vô cùng đáng ghét.

“Đa tạ.” Bạch Tố Trinh nhận lấy vòng san hô, rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài. ŧıểυ Thanh cũng theo sát phía sau.

Ngao Thanh đảo đảo mắt, nhìn ŧıểυ rết bên cạnh nàng còn đang vặn vẹo nói: “Đừng uốn éo nữa.”

“Cái kia, cái kia, Ngao Thương là người thế nào của nàng thế?” ŧıểυ rết hai đầu ngón tay chỉ chỉ vào nhau (Xu: là hành động lấy 2 ngón trỏ chọt vô nhau như tự kỷ ấy), yếu ớt hỏi.

“Là vị hôn phu.” Ngao Thanh hừ một tiếng.

“A ——!” ŧıểυ rết hét thảm một tiếng, hai mắt mờ mịt. (@@)

“Kêu cái gì, cái loại lão nam nhân này ta làm sao có thể thích được chứ. Ta thích chính là huynh, huynh sau này chỉ có thể là tướng công của ta thôi.” Ngao Thanh thấy ŧıểυ rết kêu thảm thiết, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

ŧıểυ rết tức khắc hai mắt lòe lòe phát sáng, lấy lòng nhìn Ngao Thanh: “Ừ ừ, đúng vậy, lão nam nhân không tốt đâu.”

“Huynh sau này nếu đối với ta không tốt, ta liền cắt hết chân của huynh, rồi sau đó thiến đi.” Ngao Thanh lắc lắc cái đuôi phía sau, uy hiếp ŧıểυ rết.

“Ta rất nhiều chân, cắt hết sẽ rất mệt đó. Ta sợ nàng mệt nhọc nha. Yên tâm, yên tâm, ta không tối với nàng thì tốt với ai chứ. Còn nữa, không thể thiến ta nha, thiến rồi sẽ không “làm” được đâu.” ŧıểυ rết thiếu chút nữa là giơ tay lên trời thề.

Ngao Thanh hài lòng gật đầu, mặc dù nàng còn không biết thiến là có ý gì, nhưng thường xuyên nghe được Tứ tỷ nói lời này với Tứ tỷ phu, sau đó Tứ tỷ phu sẽ thành thật. Nghĩ nghĩ lời này hẳn nhất định là pháp bảo áp chế nam nhân đi.

“Chúng ta cũng theo sau xem một chút đi.” ŧıểυ rết trong lòng lo lắng Hứa Tiên.

“Ừ, đi thôi.” Ngao Thanh gật đầu, đồng ý.

Thời điểm Bạch Tố Trinh tìm được Ngao Thương, Ngao Thương đang ôm hai nữ tử diễm lệ du sơn ngoạn thủy. Hai nữ tử diễm lệ cười duyên, cả người cơ hồ đều dán trên người Ngao Thương. Ngao Thương vẻ mặt hưởng thụ, thỉnh thoảng giở trò, trong lòng thầm than nữ tử thanh lâu phàm trần đúng là hương vị đặc biệt nha.

“Ngao công tử, chàng thật xấu xa, dẫn tỷ muội chúng ta đến địa phương vắng vẻ như vậy.” Trong đó một nữ tử diễm lệ hờn dỗi.

“Đúng nha, Ngao công tử, chàng thật xấu.” Nữ tử diễm lệ khác cũng không cam lòng rơi ở phía sau, thật chặt tựa vào trên người Ngao Thương, “Nơi này cũng không có người. Ngao công tử rốt cuộc muốn làm cái gì thế?”

“Làm cái gì các nàng không phải là sớm đoán được rồi sao.” Ngao Thương cười da^ʍ đãиɠ, ôm eo hai nữ tử, trong lòng ngứa ngáy.

Đúng lúc đó.

“Ngao Thương!” Một tiếng quát lạnh từ giữa không trung truyền đến.

Ngao Thương híp mắt ngẩng đầu nhìn về khoảng không phía trước, thấy Bạch Tố Trinh một thân bạch y đang lơ lửng ở đó, lạnh mắt nhìn hắn.

“Ha hả, ngươi cư nhiên có thể tìm được ta nhanh như vậy.” Ngao Thương tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nhìn Bạch Tố Trinh, trong miệng lành lạnh nói những lời này.

Mà hai nữ tử diễm lệ bên cạnh Ngao Thương thì chăm chăm nhìn Bạch Tố Trinh lơ lửng giữa không trung. Một là vì khiếp sợ dung mạo Bạch Tố Trinh, hai là vì Bạch Tố Trinh cứ trôi lơ lửng ở giữa không trung như vậy.

“Thần, thần tiên sao?” Một nữ tử thanh lâu trong đó kinh ngạc nhìn Bạch Tố Trinh, trong miệng lẩm bẩm nói.

“Đẹp, thật đẹp.” Nữ tử khác cũng nhìn tới si mê.

“Hừ!” Ngao Thương nghe vậy, trong mắt nổi lên vẻ âm tàn, trực tiếp dùng sức vứt, hung hăng ném hai nữ tử đi. Hai nữ tử thanh lâu kêu thảm một tiếng, một người đụng vào cây đại thụ phía sau, một người đập vào tảng đá, trong khoảnh khắc không có tiếng kêu gì, không biết là còn sống hay đã chết.

“Hứa Tiên đâu? Đem người giao ra đây.” Bạch Tố Trinh tay cầm bảo kiếm, nhắm thẳng vào mặt Ngao Thương, lạnh lùng nói.

“Ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu.” Ngao Thương lại lỗ mãng cười lên, “ŧıểυ Bạch Xà, người nào cho ngươi lá gan dám cầm kiếm chỉ vào bổn thái tử như vậy!”

“Muốn chết!” Bạch Tố Trinh quát một tiếng chói tai, vung kiếm thẳng xuống dưới.

Tiếng xé gió bén nhọn làm cho sắc mặt Ngao Thương đại biến. Hắn vội vàng triệu ra vũ khí của mình, vội vã ứng chiến. Nhưng trong lòng vô cùng giật mình, chỉ là một con bạch xà tại sao tu vi lại cao như vậy.

Hai người ở trong núi kịch liệt đối chiến, đến mức đất đá bay mù trời, bụi mù cuồn cuộn.

Ngao Thương càng đánh càng kinh hãi, vốn cho là rất đơn giản liền có thể giải quyết xong ŧıểυ bạch xà này, sau đó chờ mình ở phàm trần chơi chán rồi, mượn nữ tử phàm trần kia uy hiếp Ngao Thanh một chút, để Ngao Thanh biết điều mà trở về. Không nghĩ tới chuyện đến nước này lại trở thành có chút khó giải quyết.

“Đại ca, đệ tới giúp huynh.” Thời điểm Ngao Thương đang phiền não trong lòng, thì giữa không trung truyền đến một giọng nói khác.

Ngao Thương phân tâm nhìn sang, thấy ŧıểυ Thanh hùng hổ cầm bảo kiếm đang đánh tới.

“Hừ!” Ngao thương quát lạnh một tiếng, huy kiếm đỡ thế công của Bạch Tố Trinh, rồi nhanh chóng lui về sau, vừa lui trong miệng vừa niệm thần chú. Rất nhanh, bên cạnh hắn liền xuất hiện một đám binh tướng tôm cua đầy đủ võ trang. Bọn binh lính này trực tiếp tiến lên vây công ŧıểυ Thanh và Bạch Tố Trinh.

Ngao Thương dĩ nhiên biết những ŧıểυ tướng quèn này thì không thể nào ngăn cản Bạch Tố Trinh, hắn thừa dịp hai người bị lính tôm tướng cua cuốn lấy lộ ra sơ hở, lạnh lùng cười một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra Linh Lung Đăng, nhắm thẳng Bạch Tố Trinh.

Linh Lung Đăng dần dần phát ra lam quang (ánh sáng màu xanh) quỷ dị, bắn về phía Bạch Tố Trinh.

Mà trên mặt Ngao Thương thì lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Song đang lúc này, dị biến (biến đổi kỳ lạ) lại xuất hiện.

Một đa͙σ kim quang bỗng nhiên bắn thẳng đến, trực tiếp đem ngăn chặn lam quang vừa phóng ra.

Oanh một tiếng, hai đa͙σ ánh sáng ở giữa không trung chạm nhau, sau đó triệt tiêu.

“Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thái tử?” Ngao Thương thẹn quá hóa giận ngẩng đầu nhìn về phía trước.

“A Di Đà Phật.” Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên.

“Con lừa ngốc chết tiệt kia, ngươi muốn chết có phải không? Lại dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thái tử.” Ngao Thương nổi giận nhìn hòa thượng đột nhiên xuất hiện. Song trong lòng lại ẩn ẩn bất an. Một Bạch Tố Trinh đã làm cho hắn ứng phó đến mệt rồi, hiện tại lại tới một hòa thượng đa͙σ hạnh không nhỏ nữa.

“Thí chủ, đánh đánh giết giết là trái với tự nhiên. Như vậy không phải là tốt đâu.” Cái con lừa ngốc nghếch này không phải ai khác, chính là Pháp Hải!

Ngao Thương tức giận nhìn Pháp Hải “Con lừa ngốc kia, ngươi có biết bổn thái tử là ai không? Bổn thái tử chính là Bắc Hải trưởng thái tử, ngươi bây giờ lập tức cút ngay cho ta.”

“Thí chủ, khí trời quang đãng như vậy, ngài vì sao lại cáu kỉnh gắt gỏng chứ? Quá nóng nảy sẽ tổn hại đến thân thể đó.” Pháp Hải mạn điều tư lý (thong thả ung dung)nói.

Lúc này Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh đã giải quyết hết những thứ lính tôm tướng cua kia, quay đầu căm tức nhìn Ngao Thương.

“Con lừa ngốc chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Ngao Thương oán hận bỏ lại một câu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một trận khói dày đặc.

Bạch Tố Trinh kinh hãi, vội vàng đuổi theo ngay tức khắc nhưng thân ảnh Ngao Thương đã sớm biến mất.

“Cám ơn.” Bạch Tố Trinh hấp tấp nói với Pháp Hải rồi vội vàng rời đi.

“Thí chủ, chờ một chút.” Pháp Hải vừa nói, vừa cầm thiền trượng ngăn cản Bạch Tố Trinh. Bởi vì nếu hắn không ra tay ngăn cản, Bạch Tố Trinh sẽ liền lập tức biến mất.

“Chuyện gì nữa?” sắc mặt Bạch Tố Trinh trầm xuống.

“Người thí chủ muốn tìm, đã không có việc gì rồi.” Pháp Hải thấy sắc mặt Bạch Tố Trinh sa sầm, vội vàng giải thích.

Bạch Tố Trinh cau mày, nhìn Pháp Hải.

“Người thí chủ muốn tìm, không cùng Ngao Thương ở chung một chỗ, thí chủ đuổi theo Ngao Thương cũng vô dụng thôi.” Pháp Hải tiếp tục giải thích.

“Ngươi biết Hứa Tiên đang ở đâu sao?” ŧıểυ Thanh gấp gáp xen mồm hỏi.

“Thiên cơ bất khả lộ.” Pháp Hải bí hiểm giơ thiền trượng lên, ngửa đầu nhìn trời không nhanh không chậm nói.

“Nàng rốt cuộc ở đâu?” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Pháp Hải, trầm giọng hỏi.

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Pháp Hải vẫn bốn mươi lăm độ nhìn trời, thong thả ung dung nói.

“Ta thật muốn đánh ngươi.” ŧıểυ Thanh híp mắt nói với Pháp Hải.

“Thí chủ, Hứa Tiên sẽ gặp dữ hóa lành. Ta chỉ có thể nói đến thế thôi.” Pháp Hải nói xong, khóe mắt liếc thấy ŧıểυ Thanh đang xắn tay áo, liền quả quyết lẩn đi.

“Cái tên xú hòa thượng này có ý gì chứ?” ŧıểυ Thanh tức phát điên.

Bạch Tố Trinh đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ, chỉ chau mày.

“Tìm được sư phụ chưa? Tìm được rồi sao?” Tiếp đó liền truyền tới tiếng kêu từ xa của ŧıểυ rết cùng Ngao Thanh.

ŧıểυ Thanh lắc đầu, trầm mặc.

ŧıểυ rết im miệng, đứng ở bên cạnh không nói gì nữa.

Ngao Thương ở đây bị thua thiệt, trong lòng tức giận, trực tiếp trở về, nghĩ muốn giết chết phàm nhân kia để giải hận. Nhưng là vừa về tới nhà, lại phát hiện hải mã tinh đầu đầy máu té trên mặt đất, còn Hứa Tiên đã không thấy bóng dáng.

Ngao Thương một cước đá mạnh vào người hải mã tinh hôn mê trên mặt đất, hải mã tinh ho khan từ từ tỉnh lại, vừa nhìn thấy sắc mặt Ngao Thương so với đáy nồi còn đen hơn, liền run run, vội vàng tung mình bò dậy quỳ trên mặt đất.

“Người đâu? Người ta bảo ngươi trông coi đâu rồi?” Ngao Thương trợn mắt tới muốn nứt ra, tròng mắt đã hiện lên tia máu.

“Điện hạ, thần, thần cái gì cũng không biết. Thần dường như đã bị người ta đánh ngất đi.” Hải mã tinh run rẩy trả lời.

“Làm sao ngươi lại bị người ta đánh ngất xỉu ở cửa?” Ngao thương căm tức nhìn hải mã tinh, “Bổn thái tử kêu ngươi coi chừng là được, ngươi chạy vào phòng làm cái gì?” Phòng có cấm chế hắn tự mình lập nên, một mình Hứa Tiên căn bản chạy không được.

Hải mã tinh rùng mình một cái, muốn hắn trả lời thế nào đây? Nói hắn thấy nữ tử phàm trần kia lớn lên dễ nhìn, muốn chiếm tiện nghi. Kết quả tiện nghi còn chưa chiếm được, đã cảm thấy sau gáy một trận đau nhức, rồi mất đi tri giác, tỉnh lại liền biến thành cục diện như bây giờ rồi?

“Thần, thần cũng không biết.” Hải mã tinh một mực khẳng định mình cái gì cũng không biết, “Có lẽ là có cao nhân cứu nàng.”

“Cao nhân? Cao nhân!” Ngao Thương nghe thấy hai chữ này, không khỏi nhớ tới chuyện mới vừa rồi mình chật vật chạy trốn, trong lòng càng thêm tức giận. Không chút lưu tình một cước đá hải mã tinh, hải mã tinh bị đá bay về phía sau, kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh tại chỗ.

Mà giờ khắc này Hứa Tiên mờ mịt mặc cho người trước mặt kéo mình chạy thật nhanh về phía trước. Khi hải mã tinh xông tới muốn đùa giỡn nàng, là người trước mắt này bỗng nhiên xuất hiện, đánh ngất xỉu hải mã tinh, cứu nàng đi. Nhưng là, Hứa Tiên xác định, nàng không nhận ra người này. (TNN: đoán xem ai lên sàn nào *cười nham hiểm*)

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc