Hứa Tiên trong lòng bất an, song Dương Thiền hồn nhiên không phát hiện, lôi kéo Hứa Tiên hưng phấn nói: “Hứa Tiên, chúng ta đi đâu chơi thì tốt đây?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Hứa Tiên có chút không yên lòng hỏi.
“Chỗ nào chơi vui ý.” Dương Thiền nhích tới gần Hứa Tiên, chớp đôi mắt to xinh đẹp nói.
“Đi Tây Hồ, thế nào?” Hứa Tiên trong lòng nhớ Bạch Tố Trinh. Nhưng Dương Thiền cứ lôi kéo nàng, nàng căn bản tránh không được. Dương Thiền này là quyết tâm không để nàng rời đi đây mà.
“Tây Hồ?” Dương Thiền nghe xong cau mày, hừ một tiếng, “Ta biết ngươi muốn đi gặp tướng công của ngươi chứ gì. Không cho phép đi!”
Hứa Tiên đón gió rơi lệ, đầu óc Dương Thiền này rốt cuộc là làm sao lớn lên? Làm sao lại lệch nàng như vậy? Không kịp nói gì, đã cảm thấy lực trên tay gia tăng, sau đó cả người bay lên.
“A!” Hứa Tiên kinh hô một tiếng, người đã bị Dương Thiền kéo tới không trung, nhưng không giống với cảm giác Bạch Tố Trinh mang theo nàng bay. Dưới chân mềm mại, hình như giẫm phải cái gì. Cúi đầu lại thấy một đám mây phấn hồng, rất là xinh đẹp.
“Thế nào? Tường vân của ta đẹp mắt không? Là mẹ tặng cho ta đó.” Dương Thiền thấy bộ dáng Hứa Tiên kinh ngạc đắc ý nói, tiếp theo lại vội vàng bổ sung, “Ngươi sau này học xong thuật đằng vân cũng có thể đáp mây bay lượn. Đến lúc đó ta kêu nhị ca đưa tường vân xinh đẹp cho ngươi.”
“À, không cần đâu.” Đối mặt với Dương Thiền nhiệt tình như vậy, Hứa Tiên có chút mất tự nhiên.
“Không có việc gì, nhị ca dù sao cũng rất rãnh rỗi.” Dương Thiền không cho là gì khoát tay.
Hứa Tiên không biết nói cái gì cho phải. Dương Thiền cứu nàng, nàng rất cảm kích. Nhưng Dương Thiền đối với nàng tốt như vậy lại làm cho nàng nghi ngờ. Mình dường như không có mị lực lớn như thế đâu?
Mà lúc này đây, xuất hiện ở Trấn Giang, Nhị Lang thần hung hăng hắt hơi một cái. Hắn khẽ nhíu mày, ngừng lại, sau đó nhìn trời, không nhanh không chậm nhỏ giọng nói: “Là ai đang nhớ bổn thần đây?” Dừng một chút mới phiền muộn tiếp tục than thở, “Đời người a, cao xử bất thắng hàn (chỗ cao thường có gió lớn, ý chỉ những gì tốt đẹp quá cũng sinh ra phiền phức), quá anh tuấn tiêu sái cũng là tội lỗi a.” (Xu: ca này tự quá mức thành tự kỉ lun oài ^^)
Nhị Lang thần than thở xong, lúc này mới tiếp tục bay về hướng địa chỉ Hứa Tiên nói. Vừa nghĩ tới những lời Hứa Tiên nói lúc trước, tâm tình hắn trong phút chốc liền khinh vũ phi dương (phấn chấn khoan khoái).
Nếu như Hứa Tiên giờ phút này nghe được Nhị Lang thần lầm bầm lầu bầu, lại biết ý nghĩ của hắn, đoán chừng con ngươi cũng muốn rơi ra cho xem.
Nhị Lang thần không phí chút khí lực nào liền tìm được nhà Hứa Tiên, đáp xuống, ŧıểυ Thanh thấy hắn liền mở to mắt, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, không thể tin lắp bắp nói: “Nhị Lang chân quân. . . . . .”
Nhị Lang thần nhàn nhạt liếc mắt ŧıểυ Thanh, nói: “Cái ŧıểυ Bạch Xà kia đâu? Nói cho hắn biết một tiếng, Hứa Tiên bình an vô sự” Nói xong không đợi ŧıểυ Thanh có bất kỳ phản ứng gì, không nhìn lại ŧıểυ Thanh một cái xoay người rời đi, chờ ŧıểυ Thanh lấy lại tinh thần thì đâu còn bóng dáng Nhị Lang thần nữa.
“Cái tên mới vừa rồi là Nhị Lang thần sao?” Giọng Ngao Thanh truyền đến từ trong góc, tràn đầy là kinh ngạc.
“Cha ta nói Nhị Lang thần có ba con mắt, nếu mới vừa rồi trên trán người nọ thật sự có thêm con mắt thứ ba, vậy thì hẳn là Nhị Lang thần rồi.” ŧıểυ rết ở bên cạnh rất khẳng định nói.
“Ngu ngốc, trọng điểm không phải là cái này” Ngao Thanh mắng.
“Vậy trọng điểm là cái gì?” ŧıểυ rết rất khiêm tốn hỏi.
“Trọng điểm là Nhị Lang thần làm sao lại tới đây nói những lời đó, chẳng lẽ sư phụ đang ở trong tay hắn?” Ngao Thanh cau mày suy đoán.
“A! Vậy làm sao bây giờ?” ŧıểυ rết la hoảng lên.
ŧıểυ Thanh lúc này đã lấy lại tinh thần, vội vàng đi tìm Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh nghe ŧıểυ Thanh nói xong, cau chặt chân mày.
“Đại ca, huynh nói Nhị Lang chân quân là có ý gì đây? Hứa Tiên thật đang ở cạnh hắn sao?” ŧıểυ Thanh thấp thỏm trong lòng, càng thêm nghi ngờ chính là, thực lực cùng địa vị Nhị Lang chân quân tam giới không người nào không biết, không người nào không hiểu. Hứa Tiên là một người phàm làm sao lại cùng Nhị Lang chân quân có quan hệ chứ? Nhị Lang chân quân cũng không thể làm khó người phàm a. Nếu theo như Pháp Hải nói, Hứa Tiên không có việc gì, vậy chẳng nhẽ là do Nhị Lang chân quân cứu Hứa Tiên? Được rồi, thuận tay cứu cũng không phải là không có khả năng, vậy Hứa Tiên cũng nên trở lại chứ. Song bây giờ Nhị Lang chân quân lại chỉ một mình tới truyền lời. Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? ŧıểυ Thanh nghĩ muốn bể đầu cũng không hiểu được.
Bạch Tố Trinh chợt đứng lên, trầm mặt muốn đi ra ngoài.
“Đại ca, huynh muốn đi đâu?” ŧıểυ Thanh vội vàng hỏi.
“Đại ca, đừng hấp tấp, đệ thấy Nhị Lang chân quân hẳn là không có ác ý gì, huynh ngàn vạn lần không nên. . . . . .” ŧıểυ Thanh biết địa vị Hứa Tiên ở trong lòng Bạch Tố Trinh, sợ hắn vừa kích động liền làm ra hành động không lý trí với Nhị Lang chân quân, đến lúc đó thì phiền toái rồi.
“Ta tự có chừng mực.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh trả lời, sau đó liền tung người bay về hướng miếu thờ Nhị Lang thần, ŧıểυ Thanh vội vàng theo sau.
Đến miếu thờ Nhị Lang thần, Bạch Tố Trinh đứng ở trước bức tượng, hướng tượng chắp tay, mới nói: “Nhị Lang chân quân, tại hạ Bạch Tố Trinh có việc cầu kiến.”
ŧıểυ Thanh cũng đáp xuống phía sau Bạch Tố Trinh, có chút cẩn trọng nhìn tượng Nhị Lang thần.
Bạch Tố Trinh nói một lúc lâu, pho tượng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Bạch Tố Trinh nhẫn nại đợi.
ŧıểυ Thanh đứng ở phía sau muốn nói lại thôi, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lại qua thật lâu, trong miếu thờ hoàn toàn yên tĩnh. Bạch Tố Trinh khẽ cau mày, tiếp tục trầm giọng nói: “Nhị Lang chân quân, tại hạ Bạch Tố Trinh có việc muốn nhờ.”
Trong miếu thờ vẫn im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Khóe mắt ŧıểυ Thanh nhìn trán Bạch Tố Trinh dần dần nổi lên gân xanh, nuốt nuốt nước miếng, ŧıểυ tâm dực dực (cần thận từng tý) nhích tới gần Bạch Tố Trinh, thấp giọng nói: “Đại ca, Nhị Lang chân quân giờ phút này có lẽ không có ở đây.”
Bạch Tố Trinh không nói gì, chẳng qua trong nháy mắt ŧıểυ Thanh cảm thấy không khí chung quanh đè nén đến mức rùng mình.
“Nhị Lang chân quân” Giọng Bạch Tố Trinh lạnh như băng.
Lần này, pho tượng rốt cục có phản ứng rồi, một đa͙σ bạch quang hiện lên, Nhị Lang thần vẻ mặt lạnh nhạt, một thân chiến giáp màu bạc xuất hiện, đứng ở chỗ cao nhìn xuống Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh.
“Nhị Lang chân quân” Bạch Tố Trinh cũng chắp tay hành lễ.
Nhị Lang thần khẽ híp mắt, nhìn về phía Bạch Tố Trinh, thong thả nói: “Ngươi chính là tướng công của Hứa Tiên?”
“Phải” Bạch Tố Trinh gật đầu.
“Thật yếu.” Nhị Lang thần lạnh lùng phun ra hai chữ.
ŧıểυ Thanh nuốt nước miếng ừng ực, khóe mắt dư quang thấy rất rõ ràng gân xanh trên trán Bạch Tố Trinh nổi lên thêm mấy phần. ŧıểυ Thanh ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, Nhị Lang chân quân, mặc dù lời ngài nói là nói thật, nhưng cũng không cần thiết phải nói ra chứ, ngài bản thân trong lòng tự biết là được rồi.
“Xin hỏi Nhị Lang chân quân có biết tung tích của nương tử ta Hứa Tiên ở đâu không? Nếu như Chân Quân biết, mong chỉ cho ta, tại hạ vô cùng cảm kích.” Bạch Tố Trinh tính tình nhẫn nại hỏi.
Trán Bạch Tố Trinh gân xanh giật giật, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Hứa Tiên là nương tử ta, mong Nhị Lang chân quân chỉ điểm.”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.” Nhị Lang thần khẽ nhíu mi, ác liệt đáp một câu như vậy.
Miếu thờ trong nháy mắt cuồng phong bạo vũ (mưa to gió lớn) nổi lên, ŧıểυ Thanh thấy hai người giương cung bạt kiếm, đứng trong gió rối rắm rồi.
Bạch Tố Trinh tay đè trên bảo kiếm bên hông, mắt lạnh nhìn Nhị Lang thần, chuẩn bị động thủ, ŧıểυ Thanh tay mắt lanh lẹ nhào tới ôm hông Bạch Tố Trinh, cuống quýt rống lên: “Đại ca, bình tĩnh a, bình tĩnh!” Bọn họ cũng không phải là đối thủ của Nhị Lang thần đâu.
Nhị Lang thần có chút hăng hái nhìn cử động của Bạch Tố Trinh, khóe miệng khẽ câu lên mỉm cười: “Ngươi ŧıểυ bạch xà này lá gan thật không nhỏ nha.”
ŧıểυ Thanh chợt cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn biết nếu có tăng thêm mười người như hắn cũng tuyệt không phải là đối thủ của Nhị Lang thần. Nếu y giờ phút này muốn mạng của bọn hắn, thật dễ dàng trở bàn tay.
Bạch Tố Trinh mắt lạnh nhìn Nhị Lang thần, không nói lời nào.
“Như vậy đi, nếu ngươi có thể thương tổn được ta, cho dù là một chút, ta liền dẫn ngươi đi gặp Hứa Tiên.” trên mặt Nhị Lang thần hiện lên nụ cười, ý vị thâm trường. Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh cũng không có chú ý tới Nhị Lang thần vốn tự xưng từ bổn thần bây giờ lại biến thành ta.
Dứt lời, sắc mặt ŧıểυ Thanh thay đổi, điều này sao có thể a? Mặc dù đại ca rất mạnh, nhưng đại ca chung quy còn chưa tu luyện thành chính quả, chỉ là một xà yêu cường đại mà thôi. Còn Nhị Lang thần lại là thần tiên uy chấn tam giới.
“Được.” Bạch Tố Trinh vẻ mặt trấn định đơn giản trả lời.
“Đến đi.” Nhị Lang thần nói xong cũng bay lên trời, Bạch Tố Trinh không nói hai lời đi theo phía sau, ŧıểυ Thanh tất nhiên cũng theo sát sau đó.
Lúc này, Hứa Tiên bị Dương Thiền lôi kéo bay ở trên trời, nhìn qua nhìn lại, chỗ nào cũng là mây trắng, thỉnh thoảng có tiên hạc bay qua. Đang lúc Hứa Tiên chóng mặt nhìn chung quanh đâu đâu cũng là mây trắng, thì Dương Thiền lại cao hứng chào hỏi cùng người đối diện đang cưỡi mây vân bay tới, đứng trên đám mây là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh.
“ŧıểυ Dương Thiền, đang đi đâu đấy?” Nam tử mặc trường bào xanh khiến cho người ta có cảm giác ồn hòa lịch sự, giọng nói trong trẻo làm cho người ta thoải mái, mỉm cười thiện ý làm cho người ta giống như tắm qua gió xuân.
Đang lúc Hứa Tiên nghi ngờ đây là thần tiên nơi nào, thì Dương Thiền một câu nói làm cho nàng như bị sét đánh.
“Văn Khúc Tinh Quân, huynh khỏe không? Muội mang bằng hữu đi dạo một chút ý mà.” Dương Thiền cười ha hả trả lời.
Cái gì? Văn Khúc Tinh Quân? Hứa Tiên hóa đá. Nam tử tuấn tú trước mắt này lại là Văn Khúc Tinh Quân?