Mắt Mễ Tinh bất thình lình mở to, cô nhìn thấy lông mi Tiêu Cố khẽ động đậy rồi từ từ rời khỏi.
Hơi thở của anh dần lùi xa, đủ thứ âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh lại ùa về lần nữa. Trong lòng Mễ Tình như sóng cuồng gió loạn, cô đưa mu bàn tay che môi mình, nhìn Tiêu Cố như không sao tin được.
Khóe miệng anh mấp máy như muốn nói điều gì, Mễ Tinh dùng hết sức đẩy anh ra rồi chạy vội ra ngoài.
“Ái chà Mễ Tinh xấu hổ rồi kìa, ông chủ Tiêu còn không nhanh đi an ủi người ta đi!” Thẩm Thi Thi lại cầm đầu đùa giỡn, Tiêu Cố nhìn mọi người, sau đó cũng rải bước đi theo.
Đợi đến lúc cả hai người đi hết, Thẩm Thi Thi mới giơ giơ điện thoại trên tay mình, nháy mắt nhìn mọi người: “Vừa nãy tôi kịp chụp ảnh đấy ~”
“Thật không, cho tôi xem với!” Mọi người lại bắt đầu náo loạn, có tên còn la hét muốn đi san ảnh ra, dán để trừ tà trong cửa hàng.
Khi Tiêu Cố ra khỏi phòng bao vẫn nhìn thấy Mễ Tinh. Dù cô có chạy nhanh đi nữa cũng chỉ như con thỏ nhỏ không thể bằng sói xám, làm sao nhanh hơn Tiêu Cố được. Tiêu Cố chạy không đến hai bước đã đuổi kịp cô rồi.
Mễ Tinh bị chặn lại giữa hành lang, nét đỏ ửng trên mặt vẫn còn chưa tan hết, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng Tiêu Cố: “Anh không biết xấu hổ, tên háo sắc lòng người dạ thú, cút đi!”
Tiêu Cố nhìn cô, bỗng bật cười rất to, không ngờ cô công chúa nhỏ lúc mắng người ta vẫn dáng vẻ thế này
Thấy Mễ Tính muốn đi, Tiêu Cố kéo cánh tay cô lại, giải thích: “Anh xin lỗi, vì lúc nãy anh không muốn uống rượu nên mới hôn em thôi.”
Lần này thì Mễ Tinh giân thật, cô hất tay anh ra, giọng nói cũng cao lên mấy phần: “Nói xin lỗi mà không chút thành ý, với lại anh không muốn uống rượu thì hôn tôi được à? Anh tùy tiện chứ người ta không tùy tiện như anh”.
Trên hành lang có không ít khách hàng qua lại, họ xì xào bàn tán nhìn hai người, có cô gái tò mò nên dừng lại nhìn xem, bị bạn của cô ấy vội kéo đi: “Người yêu cãi nhau thôi ấy mà, đi ra xa rồi xem.”
Mễ Tinh: “…”
Nhưng mà hình như Tiêu Cố không hề bị quấy rối bởi khung cảnh xung quanh, nhìn dáng vẻ gắt gỏng của Mễ Tinh anh chỉ khe khẽ cười: “Vậy nếu anh nói vì muốn hôn em nên anh mới hôn thôi, em có thoải mái hơn được không?”
Mễ Tinh: “…”
Một chút cũng không có!
Tiêu Cố còn cười cợt làm cô sôi cả máu, cô đưa tay lên muốn tát anh một cái, nhưng đối phương lại nhanh tay chặn lại. Tiêu Cố cầm cổ tay cô, chăm chú nhìn người đó: “Em tức giận thế này, chẳng lẽ đó là nụ hôn đầu của em sao?”
Mặt Mễ Tinh lại đỏ thêm vài phần, cô cố gắng rút tay của mình ra, nhưng Tiêu Cố lại cho cô thoát, dù lực trên tay anh vừa phải, cũng không hề khiến cô thấy buốt đau.
Cô nhíu mày, trợn mắt nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Tiêu Cố chớp mắt, lông mi dài như chuốt vào lòng cô, ngứa ngáy: “Thật ra thì đây cũng là nụ hôn đầu của anh mà.”
Mễ Tinh hơi ngẩn người, cuối cùng cũng kéo tay ra được: “Ai tin hả, lưu manh!”
Tiêu Cố nhìn cô bỏ đi xa không đuổi theo cô nữa. Anh cũng không muốn quay về phòng KTV mà đi sang phòng nghỉ, khóe môi cười tủm tỉm đến chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Sau khi Mễ Tinh trở về phòng, tâm trạng không cách nào bình tĩnh. Cô lấy điện thoại di động vào weibo, xem đi xem lại video mà anh chàng Thỏ đăng lên ngày hôm qua, cuối cùng mới bình tâm đôi chút.
Nhưng mà làm sao đây, nụ hôn đầu của cô không còn nữa, rõ ràng anh Thỏ mới là người cô muốn trao nụ hôn đầu kia mà.
Mễ Tinh lăn lộn hai vòng trên giường, quyết định đi ngủ sớm một chút, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ sẽ quên hết chuyện này.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cố lại nhanh chóng phóng đại trước mặt mình, còn cả lông mi anh run rẩy.
Mễ Tinh mở choàng mắt ra.
Đúng là âm hồn không tan!
Cô vô thức đưa tay chạm vào môi, mãi đến khi phát hiện mình đang làm cái gì, cô lại bật dậy như lò xo nảy nảy.
Không được không được, cô không ngủ được rồi.
Cô đi lại mấy vòng trong phòng, quyết định đi xuống suối nước nóng ngâm mình.
Chuẩn bị đồ đạc xong thì mang theo đi về suối nước nóng.
Rất ít người đi tắm vào buổi tối, người ngâm suối nước nóng lộ thiên thì lại càng ít hơn. Sau khi Mễ Tinh đến nơi, cô nhìn quanh bốn phía một lúc lâu, xác định xem có người nào đây không.
Con suối này nằm riêng lẻ trên núi, địa hình chếch lên nên lúc sáng có thể nhìn thấy những dãy núi nhấp nhô trùng điệp, ấy vậy mà bây giờ lại yên tĩnh lạ lùng.
Chuyện ma quỷ vừa mới nghe trong phòng bao ktv lại tái hiện trong đầu, mặc dù lúc đó cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy rợn tóc gáy.
Mễ Tinh nuốt nước miếng, cuối cùng đi tới cạnh suối nước nóng. Bên trong có một người đang ngồi, mái tóc đen nhanh búi cao trên đỉnh đầu, lưa thưa mấy sợi tóc ngắn hơn nên rủ xuống.
Cô ấy đưa lưng về phía này, cho nên Mễ Tinh không sao nhìn thấy mặt.
…
Mễ Tinh thoáng do dự, sao có người lại giống mình thế nhỉ, buổi tối chạy tới suối nước nóng lộ thiên?
Cô đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ xem có nên gọi người kia hay không, nhưng nếu như cô ấy quay đầu lại, trước sau như một thì làm thế nào?
Cô bé kia hơi ngượng ngùng đứng lên, cô ấy cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm: “Bởi vì chỗ này lộ thiên, hơn nữa nam nữ lại tắm chung, ban ngày không hay lắm nên tôi mới tới đây vào buổi tối”.
Mễ Tinh mỉm cười: “Tôi cũng vậy.”
Cô ấy đi ra khỏi suối nước, cười nói tiếp: “Tôi ngâm xong rồi, cô từ từ hưởng thụ nhé.”
Mễ Tinh thấy cô ấy đi ra thì cũng buộc tóc lên, đi đến phòng thay quần áo cởi đồ trùm khăn tắm ra ngoài.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, cô bước vội đến bên bờ con suối, trước tiên là làm quen nước ấm, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
“Haiz——” Mễ Tinh thở dài một hơi, ngâm suối nước nóng mới thoải mái làm sao. Xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn lên, có cả sao để nhìn ngắm nữa kìa.
Cô từ từ trầm mình xuống, chỉ để hở lỗ mũi trên mặt nước.
Cơ thể càng lúc càng ấm lên, máu cũng từ từ di chuyển, Mễ Tinh cảm giác đầu óc mình tỉnh táo hơn ít nhiều.
Không phải chỉ bị hôn một cái thôi đấy à, với lại như thế cũng có phải hôn đâu, chỉ là môi chạm môi thôi, không quan trọng.
Tự mình an ủi mình một lúc, đột nhiên cô nghe thấy sau lưng có tiếng chân. Lông mày hơi giật giật, Mễ Tinh mở mắt ra, chẳng lẽ cô gái vừa nãy để quên đồ nên quay trở lại à?
Cô quay đầu nhìn lại, không thấy ai, vì vậy cô ra khỏi dòng suối. Nhẹ nhàng quấn khăn tắm trên người, Mễ Tinh vừa bước ra khỏi nước đã nhìn thấy một bóng người tắm mình dưới ánh trăng, từ bên ngoài tiến tới.
Ngay lúc chạm phải ánh mắt kia, cả hai người cùng sững sờ hốt hoảng.
… Đến đi ngâm mình mà cũng gặp Tiêu Cố nữa là sao!
Tiêu Cố vẫn còn mặc quần áo trên người mình, có lẽ anh định vào để xem có người ở đây không, Mễ Tinh ngẩn ngưới mất hai giây rồi mới nhớ ra trên người mình chỉ có mỗi khăn tắm, toàn thân lại ướt sũng, khuôn mặt cũng nóng bừng hôi hổi.
Cô muốn chạy về phòng lấy mặc quần áo vào, nhưng kết quả của việc này lại là, vì bước chân quá vội, quá dùng sức, khăn tắm vừa rồi vẫn đang bó chặt bỗng nhiên tụt xuống bất thình lình.
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố: “…”
Sau giây phút sững sờ ngớ ra, Tiêu Cố vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người Mễ Tinh.
Mễ Tinh cứng đờ đứng cạnh suối nước nóng, ánh mắt như không còn tiêu cự.
Đôi mắt Tiêu Cố hơi lóe lên chẳng biết đang nhìn ở chỗ nào. Anh hơi nhếch môi, lên tiếng hỏi: “Em có sao không?”
Mễ Tinh tiếp tục ngẩn người, sau đó thét chói tai: “A ————! ! !”
Tiếng hét lanh lảnh như xuyên thủng trời cao, trong suy nghĩ lộn xộn của Mễ Tinh chỉ có một suy nghĩ rất rõ ràng.